Vũ Điệu Chết Chóc – Chương 10

Chương 10

Tôi giúp hắn vỗ lưng, ôn nhu : “Đừng sợ, em sẽ giúp chạy trốn.” 

“Bên ngoài cửa sổ địa lao này có một ám đạo, mười hai giờ tối mai, từ nơi đó đi ra ngoài, em sẽ ở trên đường tiếp ứng , em đã sắp xếp xong xe rồi.”

A Đức tôi với vẻ biết ơn.

Hắn nắm lấy tay tôi, gần như bức thiết với tôi: “Nặc Nặc, em là người duy nhất trong cuộc đời này, tất cả những gì trước đây đều là bất đắc dĩ…”

Tôi người đàn ông này.

Tôi đã điều tra về hắn, hắn là một bartender, việc ở vũ trường.

Bởi vì bộ dáng rất đẹp trai nên từ mười mấy tuổi, hắn đã giao du với phụ nữ có tiền, luyện một thân bản lĩnh khiến các thích.

Cho đến khi hắn thiếu nợ cờ b.ạ.c quá nhiều nên mới phải đến đây việc.

Hắn dùng đủ loại chuyện thêu dệt lên để tạo ra ảo giác mãnh liệt cho các . Phụ nữ có gia đình không hạnh phúc, thiếu hoặc là độc, gặp phải hắn sẽ không có năng lực chống đỡ.

Giống như Tiểu Ngọc.

Giống như em tôi, Giang Mộng.

Con bé lớn lên cùng với người cha nghiện rượu chỉ biết bạo lực gia đình, người cha nghiện rượu còn chụp ảnh con bé chỉ mặc nội y để đổi lấy tiền rượu cho mình.

Sau đó người cha say rượu kia bị tôi , con bé sẽ không bị ngược đãi nữa vẫn độc lẻ loi.

Bởi vì sau khi g.i.ế.c người tôi phải chạy trốn, không chăm sóc con bé, một năm đại khái chỉ có thể liên lạc hai lần.

Lần cuối cùng, con bé đặc biệt hạnh phúc với tôi rằng con bé đang đương.

Và sau đó tôi không bao giờ tìm thấy con bé nữa.

Gặp lại là lúc con bé đã chết.

Cái gì gọi là đã chết?

Chính là không biết chuyện, không biết , không biết ôm lấy tôi, không biết ‘chị à, chị về nhà rồi, em học cách khoai tây nướng thịt bò nạm, chị mau nếm thử đi, em chỉ thích khoai tây thôi, cho chị hết thịt bò đấy!’

Tôi vốn muốn sống thật tốt, không muốn g.i.ế.c người nữa, kiếm nhiều tiền để có một ngày gặp lại con bé, thậm chí còn muốn tham gia hôn lễ của con bé.

Giờ thì không còn gì nữa.

Tôi mặt A Đức, hốc mắt cay cay.

Hắn dịu dàng : “Nặc Nặc, em khóc rồi.”

Phải, tôi khóc.

Bởi vì sát ý trong lòng đã mãnh liệt đến tột đỉnh.

Tôi dặn dò A Đức vài chuyện cho ngày mai, sau đó thu hồi chén canh, xoay người rời đi.

Đêm hôm sau, tôi đứng bên cạnh xe, chờ đợi A Đức rất lâu.

Khi tôi bắt đầu nôn nóng bất an, rốt cục hắn cũng nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện.

Hắn hào hứng chạy đến bên cạnh tôi, chiếc xe tải bên cạnh tôi.

Trên xe tải chứa nguyên liệu chế tạo Tiểu Lam Hoàn.

Tôi với A Đức: “Mang theo những nguyên liệu này cùng đi, cộng thêm kỹ thuật của chúng ta, nửa đời sau cũng không lo tiêu tiền.”

A Đức mừng rỡ như điên, hắn ôm lấy ta, hung hăng hôn một cái.

Tôi lau nước miếng trên mặt, dịu dàng với A Đức: “Bảo bối, lái xe đi.”

Điều này rất hợp với tâm ý của A Đức, hắn ngồi vào vị trí lái xe có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn khống chế chiếc xe này, bởi hắn không chút do dự leo lên.

“Nặc Nặc, lên xe đi.”

Hắn quay đầu lại, cao hứng bừng bừng về phía tôi.

Thứ hắn thấy là họng s.ú.n.g tối om.

Theo một tiếng rầm, n.g.ự.c A Đức b.ắ.n tung tóe máu.

Hắn ngã xuống, cả người run rẩy, không thể tin về phía ta.

Tôi bước lên, cúi đầu xuống khuôn mặt đã méo mó và biến dạng của hắn.

“Không đẹp trai chút nào cả.” Tôi khẽ .

Miệng A Đức trào ra máu, tôi ngắm rất chuẩn, cố ý b.ắ.n vào bên phải.

Kỳ thật kéo dài càng lâu đối với tôi mà càng nguy hiểm, không sao cả, tôi không tới để g.i.ế.c người mà chính là tra tấn hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...