12.
Ngày cưới sắp tới gần, mà Họa Kỳ cứ như chẳng có chuyện gì, ngày nào cũng tới trước cửa nhà tôi.
Anh ta như quyết tâm muốn cho tôi thấy cuộc hôn nhân sắp đặt kia chẳng nghĩa lý gì với ta cả.
Thậm chí còn mua luôn căn hộ đối diện giá gấp đôi.
Ngày nào cũng gõ cửa, khi thì bảo nấu cơm nhiều quá, khi thì kêu vòi sen hỏng.
Nực nhất là có lần … giường ngủ bị sập.
Tôi ăn cơm ta nấu, cũng cho mượn phòng tắm.
Đến lúc ta quấn khăn tắm, dựa vào khung cửa phòng ngủ, ánh mắt lấp lánh giường sập rồi, tôi bước đến gần Họa Kỳ.
Tóc đen của ta còn nhỏ nước.
Nước chảy qua bờ ngực rắn chắc, lướt xuống cơ bụng săn chắc, biến mất sau chiếc khăn tắm.
Anh ta cố kéo khăn thật thấp, để lộ rõ đường cơ bụng hình chữ V quyến rũ.
Ngày trước mỗi khi cãi nhau, Họa Kỳ cũng hay chiêu này để dỗ tôi.
Họa Kỳ cúi đầu, ánh mắt long lanh, chuẩn bị hôn.
Tôi lạnh mặt, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa vọng vào tiếng ta kêu đau, giọng ấm ức:
“Dữ quá đó, A Kiều.”
Tôi mặc kệ cho ta lượn lờ trước cửa.
Cho đến sáng ngày mùng bảy.
Tôi vừa mở mắt đã thấy Họa Kỳ ngồi ngay mép giường.
Tóc ta hơi rối, mắt đỏ mệt mỏi, rõ là cả đêm không ngủ.
Không biết đã ngồi đó tôi bao lâu.
Chúng tôi nhau lặng lẽ mấy giây.
Họa Kỳ bất chấp cúi xuống định hôn.
Tôi nghiêng đầu, môi ta chỉ chạm vào má phải tôi.
Họa Kỳ hơi hụt hẫng, giọng khàn khàn:
“Ngoan ở nhà dưỡng bệnh, sẽ về nhanh thôi.”
Tôi chằm chằm ta mấy giây rồi mỉm :
“Ừ, em chờ.”
13.
Họa Kỳ đi rồi mà cứ quay đầu tôi mãi.
Tôi nằm trên giường rất lâu mới đứng dậy.
Chậm rãi dọn dẹp căn phòng, sắp xếp lại giấy tờ, đi quanh nhà thêm vài vòng.
Trong lòng nhẹ nhõm chưa từng có.
Tôi ngẩng lên đồng hồ, ước tính thời gian chắc cũng vừa kịp.
Giờ này chắc đang trao nhẫn cưới rồi.
Nghĩ đến vẻ mặt của Họa Kỳ khi đó, tôi lại muốn .
Tôi giơ tay lên ngón áp út trống trơn.
Họa Kỳ càng không muốn buông, Lâm Thính Vãn càng nóng lòng muốn đuổi tôi đi.
Lần trước khi thấy chiếc nhẫn trên tay tôi, ta lập tức đập vỡ luôn cái cốc trong tay.
Tức đến mức tay run lên:
“Đây là thứ mẹ Họa đã rõ, sẽ để dành cho con dâu tương lai!”
“Từ nhỏ Họa đã , chiếc nhẫn này chỉ có một chủ nhân là em.”
“Anh ấy dám đưa cho ?!”
Tôi đẩy chiếc nhẫn về phía ta:
“Cô Lâm, tôi thật sự chỉ muốn rời đi.”
Lâm Thính Vãn tôi chăm một lúc, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng nhếch môi lạnh:
“Được, tôi không có thứ tôi muốn, thì ta cũng đừng hòng sống yên.”
Hai người họ đúng thật là trời sinh một cặp.
Bảo vệ ngoài cửa lịch sự gõ cửa ra hiệu.
Tôi khoác áo khoác lên, bẻ sim điện thoại, đặt thẻ đen và chìa khóa ở ngay lối ra.
Lúc Họa Kỳ trao nhẫn, ta sẽ phát hiện chiếc nhẫn kim cương hồng đã quay lại trên tay Lâm Thính Vãn.
Điện thoại ta sẽ nhận một tin nhắn.
Tôi đã rút ba mươi vạn từ thẻ của ta.
Ồ, còn nữa.
Tôi biết Họa Kỳ lắp camera trong phòng khách.
Tôi lịch sự ra hiệu cho bảo vệ chờ một chút.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của ta, tôi quay sang phòng khách vắng tanh giơ ngón giữa.
Bạn thấy sao?