Vụ Bê Bối Đạo [...] – Chương 4

10

Vài ngày sau, Tần Nhược Nhược ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trong sảnh khách sạn.

Tiết Thần cũng đi cùng, đóng vai trò “trợ lý” của ta.

Lúc đó, tôi đang đứng bên hòn non bộ trong sảnh, thảnh thơi cho cá ăn.

Từ xa đã nghe thấy một tiếng quát.

“Mạnh Vi Vi?!”

Tiết Thần sải bước đến, túm chặt lấy cánh tay tôi.

“Sao dai như đỉa ? Cô còn mò đến đây gì?”

Bàn tay ta siết chặt, đau đến mức tôi không nể nang mà giáng thẳng một cái tát.

“Buông cái tay bẩn thỉu của ra.

“Khách sạn này là của nhà mở chắc? Chỉ có vào?”

Tần Nhược Nhược cũng không còn giữ vỏ bọc hiền lành nữa, ánh mắt tràn ngập căm hận khi tôi.

“Mạnh Vi Vi, nghĩ mình xứng đáng đứng ở đây sao?”

“Cô chỉ là thứ rác rưởi nhà trọ sống qua ngày.

“Bạn trai cũng không .

“Cả đời này, không xứng có bất cứ thứ gì tốt đẹp!”

Cô ta ra sức công kích, nghĩ rằng có thể khiến tôi tổn thương.

Nhưng tôi chỉ hờ hững đáp lại.

“Dù thế nào đi nữa, hôm nay tôi vẫn đang đứng ở đây với tư cách khách mời.

“Còn … cũng ai đó mời đến dùng bữa sao?”

“Cô…!”

Tần Nhược Nhược lập tức cứng họng, giận đến mức ngực phập phồng dữ dội.

Sau đó, ta hít sâu một hơi, lạnh.

“Khách mời?

“Xem ra đến Thượng Hải là để nhân của đại gia nào rồi.

“Buồn thật, loại như cũng có thể vào nơi sang trọng thế này sao?

“Cô có biết hôm nay tôi đến để gặp ai không?

“Bà Phùng Chiếu đấy! Nếu không biết thì cứ lên mạng tra đi.

“Cái kẻ bao nuôi dù có ghê gớm đến đâu cũng không thể sánh với một ngón tay của bà ấy!”

Tiết Thần lập tức hùa theo.

“Đúng đó!

“Mạnh Vi Vi, đừng có không biết thân biết phận!

“Đến lúc bị chơi chán rồi đá ra đường, sẽ khổ sở đến mức nào chứ?”

Tôi ta, ánh mắt lạnh băng.

Từng câu từng chữ của Tiết Thần, tôi đều nhớ kỹ.

Hôm nay, tôi sẽ khiến ta phải trả giá.

Điều khiến hai người họ chết lặng nhanh chóng xuất hiện.

Không lâu sau, mẹ tôi cùng một nhóm trợ lý tiến vào khách sạn, bước đi đầy khí thế.

“Bà Phùng! Cháu là Nhược Nhược, cháu ngưỡng mộ bà đã lâu!”

Tần Nhược Nhược vội vàng chạy đến, hồ hởi tự giới thiệu.

Nhưng mẹ tôi thậm chí không thèm liếc ta.

Bà đi thẳng đến chỗ tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi trong lòng bàn tay mình, dịu dàng hỏi.

“Có lạnh không? Sao lại đứng ngoài cửa thế này?

“Vào trong gọi món đi, chẳng phải con thích nhất đồ ăn ở đây sao?”

Trong tầm mắt của tôi, sắc mặt Tần Nhược Nhược đơ ra ngay tại chỗ.

Tôi bắt chước giọng điệu của ta, gọi mẹ một cách khoa trương.

“Bà Phùng, bà cứ vào trước đi, con vào sau ạ.”

Mẹ tôi hiểu ý tôi, gật đầu, trước khi lên lầu còn để lại hai vệ sĩ đứng cạnh tôi.

“Chuyện gì đây?”

Tần Nhược Nhược lập tức quay sang Tiết Thần.

“Sao ta lại thân thiết với bà Phùng như ?

“Chẳng lẽ… bà Phùng là mẹ ta?”

Tiết Thần nhíu mày, lập tức lắc đầu.

“Không thể nào! Cô cái bộ dạng nghèo kiết xác của Mạnh Vi Vi xem, trông giống thiên kim tiểu thư nhà giàu lắm sao?”

“Tôi nghe có vài phú bà có sở thích biến thái lắm, có khi bà Phùng tuổi lớn rồi nên mới…”

Chưa đợi ta hết câu, tôi đã ra hiệu cho vệ sĩ.

Ngay lập tức, bọn họ kéo Tiết Thần ra xa, không chút lưu mà “dạy dỗ” ta một trận.

“Các người ?! Giữa ban ngày ban mặt mà đánh người sao?!

“Tôi sẽ báo cảnh sát! Cứu với! Có ai không!”

Tiết Thần bị xách lên như gà con, gào thét thảm thiết.

Nhưng tiếng kêu của ta không có chút tác dụng nào.

Vệ sĩ có kinh nghiệm lâu năm, chỉ đánh vào chỗ không để lại dấu vết trên da.

Nhưng mỗi cú đều đủ mạnh để ta cảm nhận nỗi đau.

Chẳng bao lâu, khoé miệng Tiết Thần đã rỉ máu.

Anh ta nằm bẹp dưới đất, thở dốc như một con chó sắp chết.

Tần Nhược Nhược ta một cái rồi chán ghét quay đi.

Đối với ta, Tiết Thần chỉ là một tên “fan trung thành” vô giá trị.

Cô ta chưa từng thực sự lòng với ta dù chỉ một giây.

“Cô cũng giỏi đấy, Mạnh Vi Vi.

“Không ngờ còn biết bám vào đùi phú bà.

“Cô nghĩ rằng giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương là có thể đổi đời sao?”

Nhìn thấy mẹ tôi chuẩn bị bước xuống từ cầu thang, Tần Nhược Nhược lập tức ra tay nhanh như chớp.

Cô ta túm chặt lấy tay tôi, rồi mạnh mẽ tát thẳng vào mặt mình một cái.

Sau đó vừa khóc lóc vừa lao đến chỗ mẹ tôi, hét lên đầy thảm thiết.

“Bà Phùng, xin hãy cứu cháu!

“Mạnh Vi Vi không chỉ từng đạo văn tác phẩm của cháu, mà bây giờ còn đe dọa và ra tay đánh cháu!

“Xin bà hãy giúp cháu với!”

11

Cả sảnh khách sạn vang vọng tiếng gào khóc thê lương của Tần Nhược Nhược.

Tóc ta rối bù, sắc mặt tái nhợt, diễn xuất cực kỳ chân thật, đến mức ai cũng có thể nảy sinh lòng thương .

Nhưng trước khi ta kịp chạm vào tay mẹ tôi, vệ sĩ đã nhanh chóng đẩy ta ra không chút nương tay.

Do không kịp giữ thăng bằng, Tần Nhược Nhược ngã nhào xuống sàn.

“Bà Phùng, xin bà hãy chủ giúp cháu!

“Mạnh Vi Vi thực sự quá đáng!

“Bà đừng để vẻ ngoài của ta lừa gạt, thực ra ta—”

“Câm miệng!”

Mẹ tôi lên tiếng, giọng lạnh như băng.

Tôi chưa bao giờ thấy bà tức giận đến mức này.

Bà trừng mắt Tần Nhược Nhược, trong mắt ánh lên cơn thịnh nộ dữ dội.

“Hóa ra, chính là Tần Nhược Nhược.”

Tần Nhược Nhược lập tức nín bặt, sững người trong sợ hãi.

Nhưng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, yếu ớt lên tiếng lần nữa.

“Vâng… là cháu.

“Bà Phùng, xin bà đừng tin những tin đồn trên mạng, tất cả đều là vu khống…

“Cháu bị oan uổng mà…”

Mẹ tôi lạnh.

“Cô có biết Mạnh Vi Vi là ai đối với tôi không?”

Tần Nhược Nhược hoàn toàn đứng hình.

Cùng lúc đó, tổng giám đốc của trang web đột ngột xuất hiện ở cửa khách sạn.

Rõ ràng là ông ta đã vội vã chạy đến đây, mồ hôi đầm đìa, đôi chân run rẩy không ngừng.

Ông ta lảo đảo bước vào, giọng gần như nghẹn lại.

“Xin lỗi, bà Phùng!

“Tôi không biết Vi Vi là con của bà!

“Tất cả đều là lỗi của chúng tôi!”

12

Cuối cùng, kết cục của ngày hôm đó là một cảnh tượng chấn .

Tổng giám đốc trang web ép buộc Tần Nhược Nhược phải quỳ xuống nhận lỗi, nếu không sẽ ta khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.

Tần Nhược Nhược không cam lòng, ngay sau đó, ông ta trực tiếp dùng tay đè đầu ta xuống sàn.

“Hóa ra tất cả đều là do con tiện nhân này giở trò!”

“Tôi cứ thắc mắc tại sao Vi Vi – một tác giả kỳ cựu của chúng tôi – lại bị cuốn vào một vụ bê bối như !”

Vừa , ông ta vừa nghiến răng, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.

“Đồ vô liêm sỉ!

“Không có năng lực sáng tác thì lại đi ăn cắp tác phẩm của người khác!

“Tôi đúng là quá ngu ngốc khi tin tưởng !

“Bọn tôi đều bị lừa gạt!”

Cơn giận dữ khiến ông ta càng càng tức.

Ông ta giật tóc Tần Nhược Nhược, thẳng tay tát ta hai cái.

Mặt ta lập tức sưng đỏ, không thể kìm mà bật khóc nức nở.

Tổng giám đốc càng mắng dữ dội hơn.

“Cô còn mặt mũi mà khóc à?

“Cô đã hủy hoại danh tiếng của trang web!

“Sau này ai còn dám đầu tư vào chúng tôi nữa?

“Đúng là một con chuột bẩn thỉu hỏng cả nồi canh!

“Không có năng lực thì đừng ôm mộng viển vông!

“Thế mà còn bày đặt gài bẫy hãm người khác?!

“Tôi đúng là mù mắt mới ký hợp đồng với loại tác giả như !”

Tôi chỉ đứng bên cạnh, lạnh lùng cảnh chó cắn chó.

Lúc trước, chính Lý Phi đại diện cho trang web chèn ép tôi, chuyện đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Bây giờ ông ta muốn phủi sạch quan hệ? Không đời nào!

“Ông còn dám xuất hiện ở đây sao?

“Lập tức đăng bài xin lỗi tôi trên Weibo đi!”

Tổng giám đốc rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước.

Ông ta mở điện thoại, lấy sẵn một đoạn văn đã viết trước, buộc Tần Nhược Nhược phải đăng tải lên Weibo ngay lập tức.

Bài đăng thừa nhận rằng ta đạo văn, đồng thời công khai xin lỗi tôi.

Ngay khi bài đăng đăng tải, nó lập tức bùng nổ trên hot search.

Sự thật mà mọi người từng nghi ngờ cuối cùng cũng có bằng chứng xác thực.

Sự phẫn nộ của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm, xen lẫn với sự hối hận sâu sắc.

“Chúng ta đã ép một tác giả viết tâm huyết phải rời khỏi giới sáng tác.”

Hai hashtag #Xin lỗi Mạnh Vi Vi# và #Mạnh Vi Vi hãy trở lại# nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Trên quảng trường Weibo, fan hâm mộ cũ của tôi đồng loạt đăng bài hoài niệm về khoảng thời gian họ từng theo dõi tôi.

【Vi Vi thực sự rất tuyệt vời, ngày nào cũng kiên trì đăng ba chương, dù mưa gió cũng không gián đoạn.】

【Hồi đó tôi mới học tiểu học, giờ đã sắp tốt nghiệp cấp ba rồi.】

【Tôi đã đọc tất cả sách của ấy. Lúc đầu tôi đã không tin ấy đạo văn, cũng không tin chuyện “tác giả bóng ma” gì đó.】

【Thật sự rất khó chịu, từ khi ấy ngừng viết, cả mạng không còn ai thay thế, nguồn sống tinh thần của tôi biến mất rồi.】

【Vi Vi, mau trở lại đi! Tôi đã tích lũy rất nhiều vé tháng để dành cho , tất cả đều là của !】

Tổng giám đốc đưa điện thoại ra trước mặt mẹ tôi như thể dâng báu vật, nghĩ rằng bà sẽ vì những lời này mà tha thứ cho ông ta, giúp ông ta vực dậy lần nữa.

Nhưng đối diện với ánh mắt đầy tính toán của ông ta, mẹ tôi chỉ lạnh lùng buông một câu.

“Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng.

“Trang web của các người, cùng với này, cứ đợi mà ra tòa đi.”

13

Không chỉ Tần Nhược Nhược thân bại danh liệt, mà câu chuyện giữa tôi và Tiết Thần cũng bị fan hâm mộ tổng hợp lại và công khai.

Thì ra Tiết Thần đã theo đuổi Tần Nhược Nhược nhiều năm, vì “nữ thần trong lòng” mà bất chấp tất cả.

Chính ta là người đứng sau giật dây, dàn dựng vụ đạo văn tráo đổi này.

【Đậu xanh! Cái loại đàn ông tồi tệ này, vừa ăn trong bát vừa trong nồi!】

【Lúc trước tôi còn tưởng hắn đứng lên tố cáo vì chính nghĩa, ai ngờ hắn lại là đồng phạm giúp bạch nguyệt quang mình!】

【Mẹ kiếp, loại này còn là người sao? Vừa ăn bám vừa đâm sau lưng người khác, đúng là cặn bã!】

【Cặp đôi chó má này mau chóng tiêu vong đi, tôi chưa từng thấy ai ghê tởm đến mức này!】

【Mọi người ơi, tôi còn tìm thấy tài khoản phụ của thằng tra nam này trên Weibo, hắn ta đúng là kẻ hai mặt từ đầu đến cuối!】

Những gì tôi đã chịu đựng trong kiếp trước—từ bạo lực mạng đến việc bị đào bới thông tin cá nhân—bây giờ đều bị trả lại gấp bội cho Tần Nhược Nhược và Tiết Thần.

Vì cả hai từng đăng quá nhiều bài trên Weibo, địa chỉ cụ thể của họ rất nhanh đã bị dân mạng tìm ra.

Tiết Thần ban đầu đã nhập viện vì bị đánh đến thương tích, mỗi ngày lại có người “tận tâm” đến thăm hỏi, với đủ loại chiêu trò khác nhau.

Không chịu nổi áp lực, hắn ta buộc phải xuất viện sớm.

Cuối cùng, sau khi nhận ra dù có quỳ gối trước bạch nguyệt quang cũng chẳng gì, hắn ta đã vài lần cố gắng liên lạc với tôi, muốn nối lại quan hệ.

Nhưng cư dân mạng đang phẫn nộ sao có thể cho hắn một cơ hội thở dốc?

Hắn ta rơi vào cảnh khốn cùng, phải bán sạch tài sản để bồi thường, sau đó chật vật trốn về quê với một thân bệnh tật.

Về phần Tần Nhược Nhược, cảnh của ta còn thê thảm hơn nhiều.

Một bên phải đối phó với vụ kiện tụng, một bên phải trả khoản tiền bồi thường khổng lồ cho trang web, lại thêm đợt tấn công dữ dội từ cư dân mạng.

Cô ta nhanh chóng suy sụp tinh thần.

Vào một đêm khuya, khi lần nữa thấy cánh cửa nhà bị ai đó hắt đầy sơn đỏ, ta hoàn toàn gục ngã.

Cuối cùng, ta đã nhảy từ tầng cao xuống, kết thúc mọi thứ.

Lúc tôi nhận tin này, tôi đang cùng mẹ chuẩn bị cho một dự án mới—một trang web dành riêng cho những người thích sáng tác.

Tôi muốn tạo ra một nơi mà bất kỳ ai cũng có thể tự do phát huy trí tưởng tượng, viết những câu chuyện mà họ muốn viết.

Một nền tảng nơi mọi phong cách đều có chỗ đứng, nơi không ai bị chèn ép bởi những kẻ có quyền lực.

Một nơi mà văn học thực sự phát triển theo đúng nghĩa của nó.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...