Tôi từng cho rằng, Hứa Trình Tường là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tôi.
Sau khi quen nhau, tôi cố gắng hết sức để hài lòng mẹ ta.
Nhưng gia đình họ vẫn luôn chướng mắt tôi, có lần tôi nghe mẹ ta chuyện với hàng xóm.
"Đừng ta ra vẻ mộc mạc giản dị như mà lầm tưởng, thực ra vẫn luôn tiêu tiền của con trai tôi, đúng là đồ ăn bám."
Nhưng tôi chưa từng cầu Hứa Trình Tường trả tiền.
Chi tiêu hàng ngày cũng là mỗi cá nhân tự quản lý.
Tình cờ một lần thấy thông tin thanh toán của Hứa Trình Tường và thông tin người nhận.
Khiến cả người tôi run rẩy.
Phương Đại Chí.
Tại sao ta lại gửi tiền cho một tên tội phạm? Mối quan hệ của họ là gì? Tôi kiểm tra nhật ký thanh toán, phát hiện Hứa Trình Tường bắt đầu chuyển tiền cho Phương Đại Chí từ khi bắt đầu đại học.
Tôi còn tìm thấy một lá thư đe dọa của Phương Đại Chí trong phòng trai.
Sự thật về vụ hiế.p dâ.m năm xưa mới vỡ lẽ.
Thì ra, khi ấy Hứa Trình Tường muốn theo đuổi bị tôi từ chối.
Tính hiếu thắng không chịu khuất phục, nghe theo lời xúi giục của người khác, ta lưu manh dọa nạt tôi muốn hùng cứu mỹ nhân.
Chẳng trách, tôi vẫn luôn khó hiểu tại sao Phương Đại Chí thường uống rượu ở quán ăn thành phố phía Đông, vì sao hôm đó lại bắt xe đi xa như đến tận làng Đàm Gia.
Hóa ra, hắn tới.
Nhưng đêm đó tuyết rơi lớn, Hứa Trình Tường muốn ra ngoài lại bị mẹ ngăn lại, ta không đi nữa.
Phương Đại Chí uống say, không ai ngăn cản, từ diễn thành thật, hắn phạm tội.
Chỉ vì chút ý định xấu xa của Hứa Trình Tường mà khiến vận mệnh của mọi người thay đổi.
Nói chính xác, là vận mệnh của gia đình tôi.
Tôi mọi việc cần cho Phương Đại Chí.
"Làm theo kế hoạch của tôi, ông sẽ lấy số tiền mà mình muốn, trừ khi thật cần thiết còn lại không rời khỏi phòng, ngay cả vợ ông cũng không kể."
Phương Đại Chí mất tích, người vui sướng nhất tất nhiên là Hứa Trình Tường.
Anh ta cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bị u.y hiế.p.
Nhưng chẳng mấy chốc, ngay cả cũng không nổi nữa.
Khi mọi người cho rằng Phương Đại Chí đã ch.ết trong tay tôi thì ta lại nhận một lá thư đ.e dọ.a.
Lần này, bên trong còn có một đoạn ghi âm của Phương Đại Chí.
Anh ta bán nhà cũng không phải gom tiền giúp tôi kiện tụng, ngày đó tại sao ta phải đến bệnh viện, lại còn thường xuyên tới?
Bởi vì ta nhận lá thư đ.e dọ.a kia.
Phương Đại Chí đòi 200 vạn, một xu cũng không thiếu.
Nếu không giao tiền, hắn ta sẽ phơi bày tất cả sự thật năm đó ra ánh sáng.
"To be or not to be" đây là một vấn đề muôn thuở.
Hứa Trình Tường có thể lựa chọn khai báo với cảnh sát, nếu , Phương Đại Chí vẫn còn sống.
Những gì đen tối đã trong quá khứ cũng bị vạch trần.
Nếu Phương Đại Chí ch.ết, thì mọi chuyện đều giải quyết.
Dù sao, mọi người vẫn luôn cho rằng Phương Đại Chí đã sớm ch.ết trong tay một kẻ điên rồi.
Tôi nhớ giáo viên cấp ba đã từng : hãy chắc chắn về mỗi lựa chọn của bản thân.
Bất kỳ quyết định nào cũng có thể ảnh hưởng đến số phận của trong tương lai.
Vậy thì học Hứa Trình Tường, với đề bài này, sẽ trả lời như nào?
Đúng như tôi mong đợi.
Anh ta một mình đi gặp Phương Đại Chí.
Là sinh viên sinh học, ta có thể lợi dụng các yếu tố như môi trường xung quanh để đẩy nhanh quá trình phân hủy th.i th.ể, theo thời gian, mớ hỗn độn này có thể để lại đổ tội cho tôi.
Nhưng ta không ngờ tới, bản thân vừa ra tay, cảnh sát đã nhận tin đang nhanh chóng đuổi đến.
Cho dù bị bắt, ta cũng không dám ra sự thật.
Nếu không, tội càng thêm nặng.
Không , ít nhất trong mắt dư luận, ta vẫn là người đàn ông tốt, không chừng còn có khả năng giảm án.
Con người ta ích kỷ, gian xảo như đấy.
Làng Đàm Gia cuối cùng cũng thỏa thuận giá cả đền bù hợp lý để chuyển đi.
Ai cũng có tiền, cháu trai bà cụ hàng xóm đã ra nước ngoài phẫu thuật thành công.
Thằng bé bị Phương Đại Chí ném pháo nổ vào sân nát chân, thời gian tôi không có nhà, ít nhiều cũng nhờ có bà ấy trông nom giúp.
Chỉ cần Hứa Trình Tường xuất hiện, bà ấy sẽ gọi điện báo cho tôi.
Tôi quyên góp một nửa số tiền đền bù vào quỹ trợ cấp giúp đỡ những có hoàn cảnh giống mình.
Sau khi xác nhận bệnh đã ổn, tôi rời bệnh viện tâm thần.
Ngày nhập trường, đội trưởng Đường đến tiễn tôi.
Anh ấy thấy tôi trong trang phục sinh viên đại học, trên mặt là cảm phức tạp.
"Đàm Mẫn Mẫn." Im lặng hồi lâu, ấy mới quyết định lên tiếng:
"Thực ra, vốn không hề có nhân cách phân liệt."
Tôi nghiêng đầu hỏi vì sao thế?
"Cô từng , các nhân cách không thể tự liên hệ với nhau, ký ức từng người cũng không đồng nhất tôi đã phát hiện vấn đề trong hồ sơ nhật ký hàng ngày của bác sĩ."
Anh ấy mở cuốn sổ.
"Chiều ngày 22 tháng 7, sau khi nhân cách người chị Đàm Nhuế Nhuế kết thúc thẩm vấn, tôi nhận điện thoại thông báo trong Cục có việc gấp, nên lại với ấy ngày mai mình sẽ đến trễ hai tiếng."
"Ngày 23 tháng 7, nhân cách xuất hiện là Đàm Mẫn Mẫn. Khi đến giờ hẹn, ấy không hề di chuyển. Thậm chí còn lại với nhân viên y tế rằng hôm nay sẽ đến muộn hai tiếng."
Đội trưởng Đường thẳng vào tôi.
"Tôi chắc chắn tin đó chỉ có người chị biết."
"Mà nhân cách kia cũng không để lại tờ giấy nào thông báo cho . Điều này chứng tỏ, ký ức không thể đồng nhất là giả."
Hóa ra là khi đó.
Tôi có chút tiếc nuối.
Làm việc chưa đủ cẩn thận, quả nhiên, đồ giả vẫn là đồ giả, chắc chắn sẽ có vết nứt.
Đội trưởng Đường thậm chí còn tìm thấy thông tin khóa học của tôi vài năm trước.
"Mấy năm nay, vẫn luôn học cách thay đổi giọng ."
Muốn sắm vai người khác, đòi hỏi phải luyện tập mỗi ngày.
Còn may, chị và bố là những người tôi hiểu rõ nhất.
Trước cổng đại học Z, ô tô đỗ đầy ven đường đưa đón sinh viên, trên mặt phụ huynh tràn ngập nụ hạnh phúc, con cái họ cũng , bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, nhân sinh rộng mở.
Tôi lặng lẽ quan sát hết thảy.
"Đội trưởng Đường, suy đoán cá nhân cũng không thể dùng bằng chứng."
Anh ấy nhắm mắt, đáp "Đúng ."
"Gi.ết người là Hứa Trình Tường, từ đầu đến cuối đều là ta, thật đáng tiếc đây mới là sự thật, không phải sao?"
Tôi chủ nắm tay ấy.
Bàn tay vừa nóng vừa lạnh, đổ đầy mồ hôi.
Tôi biết ấy đang đứng giữa ngã rẽ cuộc đời, đưa ra lựa chọn.
Tôi vẫy tay, ra hiệu tạm biệt.
"Chúc tôi khai giảng vui vẻ đi."
Nói xong, tôi sải bước vào khuôn viên trường, không hề ngoảnh lại.
Bạn thấy sao?