Vụ Án Hoàn Mỹ – Chương 1

Chương 1

1.

Đó là một ngày thứ bảy cuối hè bình thường.

Cố Hoài Nghĩa vì việc thức khuya hôm trước nên dậy hơi muộn, 10 giờ mới ngồi vào bàn ăn sáng.

10 giờ 05 phút, con Diệu Diệu giục tôi xuống lầu lần thứ 8.

Khi tôi ngồi xổm ở cửa buộc dây giày cho Diệu Diệu, nó lắc đầu nhăn mặt với bố.

“Bố là con sâu lười, mặt trời chiếu m.ô.n.g mới dậy, bố xấu hổ ghê.”

Cố Hoài Nghĩa khẽ, cũng nhăn mặt giống con.

“Diệu Diệu nghịch ngợm, ngày nào cũng bắt mẹ đi chơi cùng, Diệu Diệu cũng xấu hổ nha.”

Tôi lúng túng cầm bình nước khăn giấy, khi mở cửa chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu dặn:

“Anh à, hôm nay Diệu Diệu chắc chắn sẽ đổ mồ hôi, nhớ thả nước trước để nó lên là tắm luôn nhé.”

Bồn tắm chảy nước chậm, mỗi lần đầy phải mất 20 phút.

Cố Hoài Nghĩa một tay cầm bánh bao, tay kia giơ hai ngón tay lên thái dương.

“Em yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Tôi đảo mắt.

“Đi thôi!”

Cầu trượt ngay dưới nhà tôi, là nơi náo nhiệt nhất khu dân cư. Trẻ con chạy tới chạy lui, phụ huynh tụ tập trò chuyện.

Ngồi một lúc với mấy bà mẹ quen, tôi sờ túi mới phát hiện ra vội quá quên mang điện thoại, quay sang hỏi mẹ Xuân Xuân bên cạnh.

“Mấy giờ rồi chị? Em quên điện thoại ở nhà.”

Mẹ Xuân Xuân khoe chiếc điện thoại gập mới nhất của mình, to:

“10 giờ 40.”

Vừa dứt lời, cửa sổ phòng tắm tầng 2 nhà tôi mở ra.

Cố Hoài Nghĩa thò đầu ra, gọi tôi:

“Em ơi, thả nước rồi, chơi thêm chút nữa rồi lên nhé!”

Tôi quay Diệu Diệu đang chơi đổ mồ hôi, giơ tay OK, “Biết rồi!”

Cố Hoài Nghĩa lịch sự vẫy tay chào các bà mẹ rồi mới đóng cửa sổ.

Các bà mẹ tấm tắc.

“Chồng chị thật là người chồng hoàn hảo, người đẹp trai tính cách cũng tốt, nghe năm nay bắt đầu cộng sự phải không? Chắc lương năm phải mấy trăm ngàn nhỉ?”

“Mấy trăm ngàn? Không chỉ có thế, luật sư cấp Cố ít nhất cũng phải triệu đô một năm! Mẹ Diệu Diệu nội trợ thật là không lo!”

“Anh ấy giỏi thế mà ngày nào cũng về nhà đúng giờ, cuối tuần phụ việc nhà nấu ăn, lúc nào cũng , lại không có thói xấu gì, so với ông nhà tôi thì khác xa.”

“Tôi không ghen tị gì khác, chỉ ghen tị hai vợ chồng chị cảm tốt, như vụ tai nạn xe hơi đó, ấy thật sự vì chị mà không màng cả mạng sống!”

Các bà mẹ gật đầu, thở dài ngưỡng mộ.

Nửa năm trước, tôi và Cố Hoài Nghĩa lái xe đi mua cây cảnh, bị một xe tải đ.â.m từ phía sau lật xe, đầu xe bốc cháy ngay lập tức.

Anh ấy ngồi ghế lái ở phía trên nên cứu ra nhanh, còn tôi bị kẹt bên dưới, không thể cử .

Thấy lửa càng lúc càng to, mọi người bắt đầu lùi lại, chỉ có Cố Hoài Nghĩa như phát điên liên tục kéo, hai tay bị cắt đầy máu, miệng hét lớn: “Cứu vợ tôi, ơn cứu ấy!”

Sau khi ấy một mình kéo tôi ra chưa đầy 5 giây, xe đã phát nổ.

Tai nạn này quay lại đăng lên mạng, sốt một thời gian. Cư dân mạng chắc kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà nên mới tìm người chồng mình như .

Nhớ lại cảnh đó, mắt tôi cũng đỏ hoe.

Cố Hoài Nghĩa bình thường trông văn nhã, không ngờ lúc quan trọng lại dũng cảm vô úy như .

Sau đó hai ngón tay phải của vì bị thương gân xương nên không thể tác tinh tế, tôi xót xa rơi nước mắt.

Anh vỗ đầu tôi, an ủi:

“Không sao, dù sao cũng là người ăn bằng trí óc, đứt thêm hai ngón nữa cũng không ảnh hưởng đến việc nuôi em!”

Lúc này.

Trong tiếng thở dài ngưỡng mộ của các bà mẹ, tôi thành thật gật đầu.

“Đúng , ấy đúng là một người chồng hoàn hảo.”

2.

“Chồng em cũng không tệ đâu!”

Mẹ Xuân Xuân cất giọng.

“Chồng em lần này đi Paris, mang về cho em mấy cái váy hàng hiệu, đẹp lắm, đi về nhà em xem nào!”

Mẹ Xuân Xuân là vợ trẻ chồng già, lúc nào cũng khoe chồng mình, để chứng minh cưới không phải vì tiền mà vì .

Tôi lắc đầu , “Em không đi đâu, phải đưa Diệu Diệu lên tắm rồi, các chị đi đi.”

Mẹ Xuân Xuân thích so sánh với tôi nhất, liền tỏ vẻ không hài lòng.

“Chồng chị vừa bảo lát nữa hãy lên mà, qua nhà em có mất nhiều thời gian đâu, chị đừng từ chối mặt mũi em thế chứ!”

11 giờ 00 phút, tôi ra khỏi nhà mẹ Xuân Xuân.

11 giờ 05 phút, tôi túm Diệu Diệu đang chạy điên cuồng bên cầu trượt, kéo nó về nhà.

Ban đầu nó không chịu.

Năn nỉ “thêm 5 phút nữa”, “mẹ ơi, 5 phút cuối cùng thôi”, bị tôi dứt khoát từ chối với lý do “nước tắm sắp nguội rồi”.

Nó đành phải ủ rũ tạm biệt từng , các phụ huynh ngồi xung quanh vui vẻ, trao đổi ánh mắt đồng cảm với tôi.

11 giờ 08 phút, tôi và Diệu Diệu lên tầng 2, gặp hàng xóm độc thân Tô Dược đang ra vứt rác. Anh ta mặt hơi đỏ chào tôi.

Diệu Diệu nắm tay ta nũng nịu hỏi khi nào lại giúp nó lắp Lego, cùng lúc đó, tôi lấy chìa khóa mở cửa.

11 giờ 09 phút, khi Diệu Diệu đang tạm biệt với Tô Dược ngoài hành lang, tôi gọi “ ơi” không ai trả lời, bước vào phòng tắm.

11 giờ 10 phút, tôi hét lên.

Cố Hoài Nghĩa mặt tái nhợt chìm dưới mặt nước, mắt trợn tròn trần nhà.

Đã tắt thở.

3.

Trong đám tang có rất nhiều người đến.

Có đồng nghiệp, bè của Cố Hoài Nghĩa, hàng xóm trong khu, và cả đại diện tổ chức từ thiện mang vòng hoa đến.

Mọi người mới biết, hóa ra mấy năm nay Cố Hoài Nghĩa vẫn thường xuyên quyên góp cho trẻ em vùng núi thông qua tổ chức từ thiện, mỗi năm 200.000, tổng cộng đã quyên góp hơn 1 triệu.

Mọi người thở dài.

“Người tốt thế, trời không có mắt, sao lại để tai nạn xảy ra với ấy! Người tốt mệnh ngắn, kẻ xấu sống ngàn năm!”

“Luật sư Cố mấy năm trước nhiều trợ giúp pháp lý miễn phí, năm nay vừa lên cộng sự, ấy còn , sắp tới sẽ cố gắng vì vợ con, không ngờ…”

“Hai vợ chồng cảm tốt thế, mẹ Diệu Diệu sao chịu nổi! Mới mấy ngày đã ngất đi mấy lần rồi, may có người khu phố trông coi.”

“Mẹ Diệu Diệu không có thu nhập, nhà còn nợ, lúc Cố còn sống một hai năm là trả xong, sau này khó khăn lắm.”

“Tai nạn lần này thật quá bất ngờ, nghe người ngã bất tỉnh rồi nước chảy 20 phút mới từ từ ngập miệng mũi, trong khoảng thời gian đó nếu ấy tỉnh lại, hoặc mẹ Diệu Diệu về nhà, đều có thể cứu , haiz, chỉ có thể là số trời!”

Trong tiếng xì xào, tôi mặt tái nhợt ngồi một bên, ảnh Cố Hoài Nghĩa thẫn thờ.

Mấy ngày nay, tôi chìm đắm trong nỗi đau tột cùng, khóc đến đứt ruột, ngất đi mấy lần, ai thấy cũng không khỏi thở dài.

Cán bộ khu phố ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng an ủi tôi vài câu.

Mẹ Xuân Xuân đi tới, vẻ mặt áy náy :

“Mẹ Diệu Diệu, xin lỗi, hôm đó nếu không phải vì chị qua nhà em mất thời gian, có lẽ, có lẽ Cố đã không ch.ế.c!”

Nói đến cuối ấy bưng mặt khóc.

Tôi lắc đầu đau đớn.

“Không, không liên quan đến chị, là lỗi của em, là em bảo ấy thả nước trước, là em quên mang điện thoại nên ấy phải mở cửa sổ gọi mới bị ngã, là em hẹn 11 giờ về nhà lại chậm mất 10 phút, đều tại em, đều là lỗi của em, là em h.ạ.i ch.ế.c ấy…”

Cán bộ khu phố vội khuyên giải.

“Mẹ Diệu Diệu, chị đừng nghĩ , chỉ có thể là sự trùng hợp không ai kiểm soát , hơn nữa cảnh s.á.t cũng rồi, đây là tai nạn, một tai nạn xác suất rất nhỏ.”

Hôm đó, khi tôi hét lên, Tô Dược là người đầu tiên chạy vào, nhận ra hình liền chặn Diệu Diệu ở ngoài cửa, và giúp gọi 110.

Cảnh s.á.t khám nghiệm hiện trường và điều tra, đã dựng lại quá trình xảy ra tai nạn:

10:40, Cố Hoài Nghĩa mở vòi nước bồn tắm, đồng thời mở cửa sổ chuyện với tôi.

Vì cửa sổ ở bên cạnh bồn tắm, cánh cửa mở vào trong, nên ấy phải nghiêng người thò đầu ra, khi đóng cửa sổ không may mất thăng bằng, ngã vào bồn tắm và bất tỉnh.

10:40-11:00, nước từ từ dâng lên, cho đến khi ngập đầu ấy.

11:00-11:05, sau 5 phút chìm trong nước, Cố Hoài Nghĩa ch.ế.c ngạt, ấy không tỉnh lại trong suốt quá trình, vì hiện trường không có dấu hiệu vùng vẫy hay nước b.ắ.n ra ngoài.

11:10, tôi về nhà, phát hiện hiện trường tai nạn.

Trong khoảng thời gian này, từ lúc Cố Hoài Nghĩa thò đầu ra cửa sổ đến khi tôi về nhà, không có người lạ ra vào hành lang, hiện trường không có dấu vết khả nghi, xác định là tai nạn.

Có người lắc đầu thở dài.

“Đúng là câu , Diêm Vương bắt ch.ế.c giờ Tý, ai dám giữ đến giờ Sửu… ủa, người ở cửa kia là ai, trời nóng thế mà mặc dày thế?”

“Đúng , bà ấy không nóng sao?”

Tôi cúi đầu như cái xác không hồn, không cảm nhận gì xung quanh.

“Bà ấy đang đi về phía mẹ Diệu Diệu.”

“Không phải đến đòi tiền mừng chứ? Vậy thì quá đáng, đây đâu phải đám cưới.”

Một đôi giày thể thao nữ màu xám hiện ra trước mắt.

Giày kiểu cũ, có miếng vá nhỏ cùng màu, dính chút bụi đường, như đang kể về quãng đường dài đã đi qua.

“Mẹ Diệu Diệu, có nhận ra tôi không?”

Giọng già dặn vang lên.

Giọng rất gần, ngay bên tai tôi.

Tôi từ từ ngẩng đầu.

Trước mặt là khuôn mặt một phụ nữ lớn tuổi.

Da khô nhăn nheo, tóc mai bạc trắng, dưới đôi mí mắt sụp có ánh mắt sắc bén.

Giữa mùa hè nóng nực, bà mặc áo khoác dạ mỏng không hợp thời, một tay xách túi đen đã bạc màu, một tay cầm bình trà cũ.

“Tôi là Lý Ngọc Anh, mẹ chồng mà chưa từng gặp.”

Tôi bà với ánh mắt trống rỗng, các tế bào thần kinh mệt mỏi bắt đầu kéo dài, xây dựng, kết nối… mắt chợt mở to:

“Mẹ?”

Lý Ngọc Anh từ từ gật đầu.

“Con nhận ra là tốt rồi.”

Mọi người xúm lại.

“Hóa ra là mẹ Cố tới, haiz, bạc đầu tiễn con đi, mong bà nguôi ngoai.”

“Bà đến là tốt rồi, người nhà nương tựa nhau, mẹ con mẹ Diệu Diệu cũng đỡ khổ.”

Có người tốt bụng định giúp Lý Ngọc Anh xách túi và bình trà, bà từ từ lắc đầu từ chối, quay sang di ảnh của Cố Hoài Nghĩa, rồi ánh mắt thẳng hướng về phía tôi.

“Từ khi nhận tin con trai ch.ế.c, tôi đã từ Cam Lam vội vã đến đây, là để với cảnh s.á.t một câu.”

chằm chằm tôi, vẻ mặt cương quyết, từng chữ một:

“Cô chính là kẻ gi.ế.c con trai tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...