Vụ Án Giết Người [...] – Chương 8

Chương 8

Cảnh sát không tìm những ghi chép về camera và tuyến đường trong nhật ký của Thẩm Mộng Mộng.

Một vài trang đã bị xé mất.

Thẩm Tuyết là vì quá nên xé bỏ lúc đọc.

Điện thoại của Lưu Lộ và Lưu Đình cũng không tìm thấy.

Thẩm Tuyết bên trong có những thứ quá kinh tởm, nên chị đã ném xuống sông.

Cảnh sát đã tìm kiếm ở đoạn sông Thẩm Tuyết , không có kết quả.

Không còn cách nào khác, vụ việc quá nghiêm trọng, mỗi ngày đều có phụ huynh đến đồn áp lực.

Cuối cùng, vụ án xử lý rất nhanh.

Thẩm Tuyết bị kết án tử hình, thi hành sau bảy ngày.

Chú của Mạnh Tử Kỳ cùng sáu người liên quan bị bắt vào tù.

Tất cả các lãnh đạo và cán bộ chịu trách nhiệm ở trường đều bị cách chức, cấm vĩnh viễn không việc trong ngành giáo dục.

Từ thành phố Z, chiến dịch “Thanh lọc học đường – Trấn áp bạo lực” triển khai toàn diện trên cả nước.

Tôi từng đến thăm Thẩm Tuyết một lần.

Ngăn giữa hai người là tấm kính dày, sau lưng chị là hai cảnh sát gác ngục.

Thế tinh thần chị ấy lại có vẻ khá hơn trước.

Thấy tôi đến thăm, chị còn hỏi:
“Sao thế? Không nhận ra à? Sao không gì?”

Tôi thẳng vào mắt chị:
“Chị không nên .”

“Chị cũng không chịu nổi khi thấy bọn chúng, với tư cách là ‘nạn nhân’, lại đặt cạnh tên Mộng Mộng.”

Thẩm Tuyết mỉm dịu dàng:
“Thôi đừng mấy chuyện buồn nữa. Nói xem, dạo này học hành sao rồi?”

Tôi hiểu ý của chị ấy.

Nếu Thẩm Tuyết không đứng ra, không phơi bày toàn bộ sự việc.

Thì đám Lưu Lộ sẽ trở thành những “nạn nhân” trong bản tin thời sự, bị trộn lẫn với câu chuyện của Thẩm Mộng Mộng.

Tôi cố nhếch khóe môi cứng đờ:
“Vậy thì có lẽ đây là chủ đề còn tệ hơn cả mấy chuyện trước — em học dở lắm.”

“Ha ha ha…” – Thẩm Tuyết bật thật lòng.
“Còn một năm nữa là thi đại học rồi đấy, cố lên mà học hành tử tế vào.”

Giờ thăm gặp nhanh chóng kết thúc.

Quản giáo đến đưa Thẩm Tuyết đi.

Tôi bất chợt bật dậy:
“Chị Tuyết!”

Thẩm Tuyết ngạc nhiên quay lại tôi.

Cơ mặt tôi co giật vài cái, tất cả cảm trong lòng cuối cùng ngưng tụ lại thành một câu lạc lõng:
“Em sẽ chôn chị cùng với Thẩm Mộng Mộng.”

Ánh mắt Thẩm Tuyết thoáng ngân ngấn lệ.

Chị mỉm gật đầu:
“Ừ, tốt quá.”

Tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, hơi ngạc nhiên khi thấy cảnh sát Lâm đứng đó.

Anh ta bước lại gần tôi:
“Hồi đó em cứ ra sức ý như , là để giúp Thẩm Tuyết che giấu, đúng không?”

Tôi thẳng vào mắt ta:
“Đoán khó lắm sao? Cô ấy cả buổi sáng không đến lớp, chiều thì các đã đưa tôi đi, lại hỏi về chuyện của Lưu Lộ.”

“Phải ha…” – cảnh sát Lâm sải bước cạnh tôi, hiếm khi mỉm :
“Tôi chỉ tiện miệng thôi, em thì tiện tai nghe là rồi.”

Tôi không đáp.

Anh ta lại tiếp:
“Vụ án này có một điểm rất lạ: Thẩm Tuyết ấy tìm thấy hộp móng tay trong phòng tài liệu. Nhưng chúng tôi lại phát hiện nó trong phòng ngủ của Mạnh Tử Kỳ. Nói xem, tại sao ấy không mang đi mà lại đặt nó vào đó?”

“Vậy thì nên tranh thủ hỏi chị ấy, trước khi thi hành án xong.”

“Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này. Vụ này ầm ĩ quá rồi, tôi mà moi móc ra thêm, ai cũng khó xử.”

Tôi không gì thêm.

“Cũng may là nhờ hộp móng tay ấy, vụ án rẽ sang hướng bạo lực học đường, khiến chúng tôi bắt đầu điều tra, rồi khiến Thẩm Tuyết bị kích , buộc phải ra tay trước.”

Tôi nghiêng đầu:
“Anh Lâm, sao biết chị ấy ra tay trước?”

Nụ của cảnh sát Lâm càng tươi hơn:
“Vì tại hiện trường vụ cháy, ba góc phòng đều có đặt thùng xăng ẩn giấu. Chỉ có một góc là không. Em nghĩ sao?”

“Biết đâu… chị ấy vốn không định đặt ở đó?”

“Ừ, cũng có thể.” – cảnh sát Lâm thản nhiên,
“Điều quan trọng nhất là: thi thể Thẩm Mộng Mộng từng bị di chuyển. Có lẽ định chuyển đi nơi khác, bị việc gì đó ngắt quãng.”

“Em nghĩ đi, ngoài Thẩm Tuyết, còn ai muốn điều đó?”

Chiếc taxi tôi gọi đã đến.

Tôi bước lên xe, hạ cửa kính xuống, mới :
“Làm sao em biết , em còn chẳng rõ thi thể của Thẩm Mộng Mộng ở đâu cơ mà.”

Chiếc xe từ từ rời khỏi cục cảnh sát.

Bóng lưng cảnh sát Lâm trong gương chiếu hậu ngày một nhỏ dần.

Anh ta đã thu lại nụ , chỉ còn lại vẻ nghiêm trọng và trầm ngâm.

Tôi thu ánh mắt lại.

Thì ta có thể gì chứ?

Như chính ta từng —cấp trên sẽ không cho đào bới lại nữa đâu.

Xe dừng lại bên bờ sông.

Tôi bước xuống, đứng chiếc xe rời khỏi tầm mắt.

Lúc này mới mở áo khoác ra, từ túi áo hoodie bên trong lấy ra hai chiếc điện thoại.

Là loại mới nhất, của thương hiệu “trái cây”.

Ốp điện thoại là một cặp chó con màu hồng nhạt.

Tôi không biểu cảm, bọc chúng lại bằng túi nylon, rồi ném xuống sông.

Hai chiếc điện thoại rơi xuống, bắn lên vài giọt nước nhỏ.

Tôi mặt nước thêm một lát.

Rồi xoay người, rời khỏi nơi đó.

Phía trước, là con đường rực sáng.

Tôi phải tiếp tục bước đi.

— Hết truyện —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...