Tôi mệt đến mức như chó chạy ngoài đường, gì còn thời gian để để ý đến sự hỗn loạn ẩn giấu trong lớp.
Một lần, Hạ Vân bị Lưu Lộ và đám người của ta kéo ra ngoài trường.
Dẫn theo một đám côn đồ chặn đường ấy.
Tôi đang trên đường đi , vô đi ngang con hẻm đó, nghe thấy Lưu Lộ gọi tên kẻ cầm đầu là “ Hải”.
Còn chỉ vào Hạ Vân, :
“Con nhỏ này giao cho đại ca, coi như tiền bảo kê của em.”
Tôi không do dự chút nào, lập tức tìm buồng điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh.
Sợ họ không tìm chỗ, tôi còn trực tiếp dẫn họ tới.
Nhưng không ngờ, Hạ Vân lại với cảnh sát rằng:
“Bọn em quen nhau cả, chỉ là đang thôi.”
Từ hôm đó, thân phận của Hạ Vân đổi thành tay sai của Lưu Lộ.
Còn tôi, thay ấy trở thành vật hy sinh tiếp theo.
Tôi có tính khí cứng đầu, từ nhỏ đã khổ rèn, xương cũng rắn.
Bị đánh thì phản kháng.
Tôi tìm hết người mình có thể tìm: phụ huynh, giáo viên, nhà trường, thậm chí là cảnh sát.
Nhưng rồi mọi chuyện lúc nào cũng kết thúc trong mơ hồ.
Lưu Lộ và bọn họ ngày càng to gan.
Còn vết thương trên người tôi thì ngày càng nặng.
Cho đến lúc, tôi phải nhập viện.
Sau khi xuất viện, Lưu Lộ và bọn họ đã hoàn toàn biến thành lưu manh.
Họ còn nắm rõ thông tin gia đình của tất cả học sinh.
Chúng rất biết chọn người.
Bắt nạt hết người trong lớp, lại tìm sang lớp khác— đều là dân thường không có khả năng phản kháng.
Nghĩ đến Thẩm Mộng Mộng—một mồ côi, trong nhà chỉ còn người chị.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, khi tội ác của họ leo thang, họ lại dám người thật sự.
Tôi bật mỉa mai—ngay cả loại người như mà vẫn có người muốn thay họ đòi công bằng.
Nói xong, trời cũng đã về chiều.
Cảnh sát Lâm và cảnh sát Vương đều rơi vào trầm mặc.
Chỉ riêng lời kể từ miệng tôi, số nạn nhân bị bắt nạt đã hơn mười người.
Con số quá lớn, điều tra cũng vô cùng vất vả.
“Nghe xong những chuyện đó rồi, các còn muốn điều tra tiếp không?” – tôi hỏi.
Cảnh sát Lâm là người lên tiếng trước.
“Chúng tôi có trách nhiệm phục vụ nhân dân, bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự xã hội.”
Cảnh sát Vương tiếp lời:
“Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ Lưu Lộ và những người khác, cũng sẽ không ngơ trước những tội ác mà họ đã ra.”
“Nếu ai cũng tự cho mình quyền xét xử, tự định đúng sai theo cảm tính, thì hệ thống tư pháp sẽ trở thành cái vỏ rỗng, pháp luật cũng chỉ là thứ để trưng bày.”
“Vậy nên…” – tôi cắt ngang bài diễn văn hùng hồn của họ –
“Trong mắt các , Lưu Lộ, Lưu Đình, Mạnh Tử Kỳ, và cả đám người chỉ đứng trong lớp 11 (3), nên bị trừng thế nào?”
Cảnh sát Lâm im lặng một chút, rồi nghiêm giọng đáp:
“Nếu Thẩm Mộng Mộng thực sự bị họ sát , kẻ chủ mưu chính sẽ phải chịu từ mười năm tù trở lên, có thể là chung thân, tối đa là tử hình. Nhưng nếu là người chưa thành niên, sẽ xử nhẹ hơn hoặc giảm nhẹ hình . Còn những người khác…”
Tôi lại cắt lời ta:
“Tóm lại là—không đến mức phải chết, đúng không?”
“Đúng .”
Tôi bật :
“Vậy còn chúng tôi—những người đã chết rồi thì sao?”
“Cô gì?”
“Các người dựa vào thương tích trên thân thể để tiêu chuẩn định tội. Thế còn những tổn thương trong lòng chúng tôi, thì sao? Những đêm dài, thể xác chúng tôi sống, linh hồn đã chết đi từng mảnh một. Những điều đó—không tính à?”
Cảm tôi mỗi lúc một dâng trào.
Đến cuối cùng, tôi đứng bật dậy.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng chuyện rối ren từ bên ngoài.
Hôm đó, tôi không có câu trả lời mình muốn.
Vài ngày sau.
Tôi ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn— chăm vào chính nơi mà tôi từng ngồi vô số lần.
Tôi không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Ngồi bên trong là một người phụ nữ trẻ không quá xinh đẹp, cả người toát lên sự dịu dàng – Thẩm Tuyết.
Chị của Thẩm Mộng Mộng, cũng chính là bác sĩ điều trị chính cho tôi khi tôi nằm viện.
Vì tôi bằng tuổi Mộng Mộng, lại là cùng lớp, nên Thẩm Tuyết luôn rất quan tâm tới tôi.
Sau khi bố mẹ tôi nhận tiền hòa giải từ nhà họ Lưu, họ cũng không quay lại thăm tôi lần nào nữa.
Tiền viện phí của tôi cũng đều do nhà họ Lưu chi trả.
Họ sẽ không chu đáo đến mức chuẩn bị cơm trưa cho tôi.
Vì , tôi vẫn luôn ăn cơm ở căng tin bệnh viện.
Thẩm Tuyết thương tôi, thường sẽ mua thêm một phần canh gà bên ngoài mang vào cho tôi vào buổi trưa.
Làm bác sĩ rất bận, Thẩm Tuyết cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thời gian ngồi lại chuyện với tôi một lúc.
Nhưng chỉ vài lần trò chuyện ít ỏi ấy, tôi cũng có thể mường tượng ra một Thẩm Mộng Mộng – thông minh, hiểu chuyện, lạc quan.
Tôi bị gãy xương, phải nằm viện suốt ba tháng.
Vào tháng thứ hai, có một hôm, Thẩm Tuyết tỏ ra vô cùng bồn chồn, thất thần.
Tôi hỏi chị ấy:
“Bác sĩ Thẩm, chị sao ?”
“Gần đây Mộng Mộng hình như có tâm sự gì đó, chị hỏi mà nó không chịu .”
Tôi nghĩ một lúc, rồi buột miệng ra câu mà cả đời tôi hối hận nhất:
“Có khi sắp thi cuối kỳ, áp lực học hành lớn quá chăng?”
“Ờ ha,” – Thẩm Tuyết đập vào đầu mình,
“Mộng Mộng từ nhỏ đã đặt nặng chuyện học hành. Chị còn khuyên nó mấy lần, nó cứ bảo phải học thật tốt, thi đỗ Đại học Y, sau này bác sĩ giống chị… ha ha ha.”
Tôi đã quá quen với cái kiểu “khoe em ” lúc nào cũng nhẹ nhàng, hồn nhiên của bác sĩ Thẩm, chỉ mỉm không đáp.
Không hiểu sao, kể từ hôm đó, bệnh viện như trở nên bận rộn hơn hẳn.
Bác sĩ nào cũng vội vội vàng vàng.
Lần sau tôi gặp lại Thẩm Tuyết là khi tôi đã sang tháng thứ ba nằm viện.
Hai người cùng phòng với tôi đều đã xuất viện, chỉ còn mình tôi trong căn phòng đó.
Thẩm Tuyết vừa bước vào đã khóa cửa.
Lại kéo rèm quanh giường tôi lại.
Bạn thấy sao?