Ba ngày sau, một cơn mưa lớn đổ xuống, rửa sạch mọi thứ, bầu trời vẫn u ám, mây đen không chịu tan đi.
Tôi mua một bó hoa, đến nghĩa trang thăm Bạch Nhiễu Nhiễu, muốn với ấy rằng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của ấy rồi, không còn phải mang theo gánh nặng nào nữa.
Tôi đặt chiếc vòng tay trước mộ ấy, trên bia khắc dòng chữ:
“Mộ của người thân – Bạch Nhiễu Nhiễu.”
Khi tôi đang định vài lời với ấy, đột nhiên một con dao chĩa vào lưng tôi, một giọng quen thuộc vang lên sau lưng:
“Cuối cùng mày cũng không phải là Bạch Nhiễu Nhiễu.”
Tôi sững người, đó là giọng của Bạch Tiêu Nhiên.
Giọng Bạch Tiêu Nhiên vang lên sát bên tai tôi, tôi kinh ngạc hỏi:
“Làm sao mày trốn thoát ?”
Bạch Tiêu Nhiên không trả lời câu hỏi của tôi, ta chỉ vào ngôi mộ và khẽ:
“Người mà tao luôn e ngại bấy lâu, hóa ra chỉ là kẻ mạo danh. Thì ra Bạch Nhiễu Nhiễu thật đã chết rồi. Chết thì tốt, chết hết thì tốt, tất cả các người đều chết, tao sẽ là tiểu thư duy nhất của nhà họ Bạch! Hahaha… tao là con duy nhất của nhà họ Bạch!”
Có người ghét bỏ cả đời vì thân phận của mình, cũng có người muốn nắm lấy nó mãi mãi.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Nhà họ Bạch đã không còn nữa.”
Bạch Tiêu Nhiên gào lên đầy tức giận, giọng ta chói tai bên tai tôi:
“Câm miệng! Nhà họ Bạch vẫn còn! Tao mãi mãi là tiểu thư của nhà họ Bạch!”
Tôi nhíu mày, của cải và lòng tham đã hủy hoại con người đến mức nào mới khiến Bạch Tiêu Nhiên trở nên như thế này?
Tôi chợt khẩy:
“Mày quý trọng điều gì? Là cảm của nhà họ Bạch, hay quyền lực?”
Tôi cho Bạch Tiêu Nhiên biết, ta đã bị bỏ rơi từ lâu rồi. Thân phận tiểu thư nhà họ Bạch chẳng có nghĩa lý gì, Bạch Đình sẽ không bao giờ giao gia sản cho con của mình.
“Tiện thể cho mày biết, hôm xảy ra chuyện, Bạch Đình chỉ đặt ba vé máy bay: một cho ông ta, một cho mẹ, và một cho Bạch Hoan. Không có tên tao và mày. Chúng ta đều là những quân cờ bị bỏ rơi.”
Bạch Tiêu Nhiên hét lên:
“Không, không thể nào! Mày là kẻ dối!”
Cô ta rít lên:
“Hôm nay mày sẽ chết ở đây, để cho Bạch Nhiễu Nhiễu chứng kiến, tất cả chúng mày sẽ phải xuống địa ngục.”
Đúng lúc đó, mặt trời xuyên qua những đám mây đen, ánh sáng chiếu xuống mộ của Bạch Nhiễu Nhiễu.
Trong khoảnh khắc ấy, lưỡi dao lò xo của Bạch Tiêu Nhiên bị kẹt lại, tôi nhân cơ hội phản đòn, khống chế ta, Bạch Tiêu Nhiên hét lên thất thanh. Tôi dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ta, khiến ta buông lỏng tay, và con dao rơi xuống đất. Tôi nhanh chóng vật ngã ta xuống đất, giữ chặt, lạnh lùng :
“Người đáng phải xuống địa ngục là mày mới đúng.”
Bạch Tiêu Nhiên giãy giụa, khóc nức nở, như một con cá đang chết dần trên bờ.
Không lâu sau, cảnh sát đến, đưa ta lên xe.
Trước khi lên xe, ta vẫn không ngừng chửi rủa:
“Tao không tin! Tao mới là tiểu thư của nhà họ Bạch, tao mới là… tao là…”
Tất cả những gì ta bám víu chỉ là danh xưng “tiểu thư nhà họ Bạch”, và giờ đây, danh xưng ấy cũng đã tan biến.
Cảnh sát với tôi:
“Con dao này khá sắc, may mà bị kẹt lại, nếu không thì rất nguy hiểm.”
Tôi nhớ lại khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, có lẽ, người thân của tôi đã cứu tôi thêm một lần nữa.
Mỗi người đều sẽ nhận kết cục của riêng mình.
Tôi lại đến trước mộ của Bạch Nhiễu Nhiễu. Lần này trời trong xanh, không một gợn mây. Mặt trời chiếu sáng khắp mảnh đất này, bóng tối đã tan biến.
Bạch Nhiễu Nhiễu từng , nếu một ngày nào đó ấy chết, đó chắc chắn là vì lý tưởng của ấy.
Ngay cả khi phải đánh đổi cả mạng sống, chúng tôi cũng không tiếc.
Tôi và Bạch Nhiễu Nhiễu đã cố gắng để cho bóng tối nhỏ đi, nhỏ thêm một chút nữa.
Tôi vào Bạch Nhiễu Nhiễu và :
“Rồi sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ thấy ánh sáng của mình.”
Chiếc vòng tay tôi đặt trước mộ ấy, dưới ánh mặt trời, nó tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
Bạn thấy sao?