Vụ Án Căn Biệt [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

3

“Hồi đó nhận nuôi con bé, ba mẹ đã rồi – nó chính là em ruột của con. Chị gì mà suốt ngày giành giật với em , chẳng ra thể thống gì!”

“Nó còn dám bảo tụi mình đánh nó, vu oan nó? Uyển Nhi còn nhỏ, có sai gì cũng đâu cố ý, nó cứ lải nhải mãi là muốn gì?”

“Ba đi chương trình này cũng tốt, thầy Từ là cao nhân, tiện thể trừ luôn con tiện nhân đó, đừng để nó đầu thai khổ nhà ai nữa.”

Lâm Uyển Nhi miệng ngọt như mật, chỉ vài câu đã khiến ba mẹ tôi vui rôm rả.

Mà tôi… sớm đã hiểu rõ – tôi là một đứa trẻ mồ côi có cha mẹ.

Hà Minh lật sang trang thứ hai của cuốn nhật ký, bắt đầu đọc tiếp.

Khác với mọi khi hay mang theo các đạo cụ có sức công mạnh, lần này thầy Từ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Hà Minh.

Trên bàn trang điểm phía sau họ, hình ảnh lờ mờ dần xuất hiện trong gương.

Nếu kỹ, có thể thấy nửa dưới khuôn mặt đang mấp máy như đang gì đó:

“Cứu tôi với!”

“Ngày 17 tháng 5 năm 2019.

Sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ba mẹ gửi thiệp mời khắp nơi, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật linh đình.

Tôi rất vui, nghĩ rằng cuối cùng họ cũng quan tâm đến tôi.

Sáng sớm, tôi háo hức chờ đợi buổi lễ trưởng thành, khi vừa xuống lầu thì thấy váy dạ hội của mình đã bị cắt nát.

Mẹ biết chuyện liền mắng tôi là đồ vô dụng.

Lâm Uyển Nhi đứng ra, giả vờ đau lòng :

‘Chị à, cho dù chị thấy bộ váy mẹ chọn rẻ tiền, cũng không cần phải hỏng nó đâu.’

‘Tiếc là bộ em đang mặc là hàng thiết kế riêng, nếu không em sẽ cởi ra đưa chị luôn.’

Mẹ tát tôi một cái thật mạnh.

‘Suốt ngày mặt mày như đám ma, đúng là sao chổi. Tao không tin mình lại đẻ ra đứa báo đời như mày. Không thích mặc thì đừng mặc. Tối nay cứ ở trên phòng, đừng xuống mất mặt!’

Tối đó, Lâm Uyển Nhi đem cho tôi một bộ váy, là mẹ bảo đưa.

Tôi không nghi ngờ gì, lập tức mặc vào rồi xuống lầu.

Tôi đứng cạnh Lâm Uyển Nhi. Cô ta lấp lánh như một ngôi sao, còn tôi thì xấu hổ, thấy mình thua kém đủ đường.

Lúc vũ hội bắt đầu, Từ Trần Phong mãi vẫn chưa xuất hiện.

Lâm Uyển Nhi đề nghị để nữ chính của hôm nay – cũng chính là tôi – nhảy điệu mở màn.

Tôi chỉ có thể chọn bừa một người đàn ông nhảy.”

Buổi khiêu vũ mở màn ban đầu diễn ra rất suôn sẻ, ngay sau đó, chiếc váy của tôi bất ngờ rách toạc.

Tôi sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Tất cả khách khứa có mặt đều chỉ trỏ, bàn tán.

Ba mẹ thì mắng tôi là đồ vô liêm sỉ.

Từ Trần Phong đến, cởi áo khoác khoác lên người tôi.

Cũng may… ít nhất lúc đó vẫn còn có ở bên.”

“Ngày 18 tháng 8 năm 2019.

Đêm trước lễ đính hôn của tôi và Từ Trần Phong, Lâm Uyển Nhi đến phòng tôi, muốn xin lỗi vì những chuyện trong quá khứ.

Cô ta rủ tôi ra ngoài chơi coi như chuộc lỗi.

Tôi không muốn đi, ba mẹ lại mắng tôi nhỏ mọn, ép tôi phải ra ngoài.

Cô ta đưa tôi đến một quán bar. Tôi không uống rượu, nên ta bảo người chuẩn bị cho tôi ly nước trái cây.

Uống xong, đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, mất kiểm soát.

Lúc tỉnh lại, xung quanh toàn là đàn ông.

Lâm Uyển Nhi mở cửa, hét lên đầy hoảng hốt:

‘Chị ơi! Sao chị lại chuyện có lỗi với Phong như chứ?’

‘Hôm nay là lễ đính hôn của hai người đó!’

Từ Trần Phong bước vào, mặt lạnh tanh, tát tôi một cái rồi lạnh lùng :

‘Hủy hôn.’

Anh nắm tay Lâm Uyển Nhi rời đi.”

“Ngày 25 tháng 12 năm 2019.

Từ Trần Phong chính thức hẹn hò với Lâm Uyển Nhi.

Còn những bức ảnh của tôi trong đêm đó bị tung ra khắp thành phố.

Ba mẹ đưa tôi đến một căn nhà hẻo lánh, bảo tôi đừng bước ra ngoài mất mặt họ nữa.

Họ tôi họ mất hết thể diện.

Cũng may nhà họ Từ không chấp nhặt, bằng lòng để Lâm Uyển Nhi thay tôi tiếp tục hôn ước giữa hai nhà.

Tôi thấy họ đăng ảnh hôn nhau trên mạng xã hội.

Thì ra… con người có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến thế.

Cũng tốt thôi.

Lâm Uyển Nhi đã cướp mất ba mẹ của tôi.

Giờ đến cả người tôi thương nhất cũng bị ta cướp đi.

Còn tôi… chẳng còn lại gì.

Tôi rốt cuộc đã gì sai… mà lại trắng tay đến ?”

“Ngày 31 tháng 12 năm 2019.

Lâm Uyển Nhi dẫn theo một nhóm người đến nhà tìm tôi.

Cô ta cảnh cáo tôi phải tránh xa Từ Trần Phong.

Rồi ném xuống trước mặt tôi một xấp ảnh.”

Hà Minh lật xem những bức ảnh bên trong.

Thông tin quá lớn khiến sững sờ. Anh thấy một cặp cha mẹ thiên vị, chỉ thương con nuôi, mặc cho con ruột bị nhục mà hoàn toàn thờ ơ.

Cả người luôn xem là “phao cứu sinh” – Từ Trần Phong – cuối cùng cũng rời bỏ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...