Vụ Án Căn Biệt [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

2

Họ chẳng hề quan tâm đến sự thật. Tất cả những lời đồn đại ấy chỉ là cái cớ để họ trút bỏ sự thù ghét, núp dưới danh nghĩa “công lý”, tự cho mình quyền dùng ngôn từ độc ác nhất để tấn công người khác.

Chiếc bàn trong tay thầy Từ xoay tròn điên cuồng.

Ông dẫn cả đội lên tầng hai, vào phòng ngủ.

Cửa kính đã bị ai đó dùng đá đập vỡ từ lâu, nền nhà thì bẩn thỉu nhầy nhụa, trộn lẫn với nước mưa từ hôm trước vẫn chưa kịp khô.

Hà Minh tò mò bước đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo.

“Cạch.”

Một quyển nhật ký bọc bìa đẹp rơi xuống đất.

Anh nhặt lên, mở trang đầu tiên.

“Ngày 22 tháng 3 năm 2013.

Bố mẹ dẫn một bé về nhà, với tôi từ nay ấy sẽ là em tôi, bảo tôi phải chăm sóc em cẩn thận.

Tôi đem hết đồ chơi thích cho em ấy.

Cô ấy chúng tôi có duyên, vì tên đều có chữ “Uyển”.

Lâm Uyển Nhi — một cái tên thật đẹp.

Nhưng dần dần tôi nhận ra, bố mẹ đã thay đổi.

Ngày xưa họ :

‘Con là công chúa đáng nhất của nhà mình.’

Giờ họ lại luôn bế Lâm Uyển Nhi trong lòng, hất tôi ra một bên:

‘Con là chị thì phải rộng lượng chứ? Công chúa nhỏ Uyển Nhi của chúng ta sẽ đi sở thú chơi, còn chị ở nhà suy nghĩ lại đi. Hôm nay không cho đi cùng!’

Lâm Uyển Nhi vỡ con búp bê sứ mà tôi quý nhất, họ đánh tôi.

Cô ấy té rồi tôi đẩy, họ tôi nhốt trong phòng.

Họp phụ huynh ở trường, họ luôn nhận là bố mẹ của Lâm Uyển Nhi, còn tôi thì bị chửi là đồ hoang.

Họ tôi là đứa giả mạo, chứ nếu không, gì có bố mẹ nào không thương con ruột?

May mà tôi có Thanh Mai Trúc Mã — Từ Trần Phong.

Anh ấy luôn an ủi tôi những lúc tôi buồn nhất.

Còn dám đánh mấy đứa học bắt nạt tôi.

‘Đừng sợ, có ở đây, không ai dám bắt nạt em!’

‘Bố mẹ rồi, em là vợ tương lai của , đàn ông thì phải thương vợ!’

Nhìn dáng vẻ ấy vỗ ngực hứa hẹn, trái tim tan vỡ của tôi cuối cùng cũng tìm chút an ủi.

Ít ra… vẫn có người thương tôi.”

Hạ Thanh nghe Hà Minh đọc xong trang đầu tiên của nhật ký, trong mắt dâng lên một tầng sương mờ.

Cô cũng là chị cả trong một gia đình có hai con, cũng có một đứa em . Những chuyện như từng trải qua.

Nét chữ của bé trong nhật ký vẫn còn chút ngây ngô, mang hơi hướng trẻ thơ.

Thế , trái tim tôi lại nhói đau đến nghẹt thở.

Trước năm 12 tuổi, tôi là công chúa bố mẹ nâng niu.

Sau năm 12 tuổi, tôi trở thành đứa con độc ác mà ai cũng có thể giẫm lên.

Thế giới của tôi bị bao phủ bởi cái bóng của Lâm Uyển Nhi. Niềm hy vọng duy nhất, chính là lớn lên rồi gả cho Từ Trần Phong.

Thế mà ấy lại…

Từ Trần Phong ngồi màn hình tivi, trầm mặc không một lời.

Ký ức đã quá xa xôi, đến cả cũng chỉ nhờ đọc lại nhật ký mới nhớ ra, dường như vào một buổi trưa đầy nắng nào đó, từng ra lời hứa ấy.

Khoảnh khắc này, có chút lúng túng. Cô em nuôi mà trước kia từng cùng căm ghét, giờ lại là vị hôn thê của .

Lâm Uyển Nhi cảm thấy không ổn.

Cô ta tựa sát cả người vào lòng Từ Trần Phong, tỏ vẻ tủi thân, giọng đầy ấm ức.

“Phong ca, em chỉ muốn có một gia đình thôi, không ngờ chị lại nghĩ em như …”

“Anh là vị hôn phu của chị ấy, nếu không phải vì em…”

“Nhất định là do em khiến chị ấy ra những chuyện đó. Tất cả là lỗi của em!”

Từ Trần Phong nhíu mày. Vốn đang chìm trong ký ức, những hình ảnh vừa hiện lên lập tức bị quét sạch.

Anh ôm chặt lấy Lâm Uyển Nhi đầy xót xa.

“Uyển Nhi, là do ấy tự mình nghĩ quẩn, sao lại trách em ?”

“Nếu không vì ta, cũng sẽ không hiểu lầm em suốt bao nhiêu năm. May mà cuối cùng cũng rõ bộ mặt độc ác của ta… Chỉ tiếc là chúng ta vẫn không thể giữ đứa con.”

“Trong lòng , người quan trọng nhất vẫn là em.”

Nghĩ đến quá khứ, lửa giận trong lòng Từ Trần Phong bốc lên ngùn ngụt.

Anh kéo Lâm Uyển Nhi lại gần, hôn lên trán ta:

“Uyển Nhi, ta đã chết con chúng ta, còn suýt chết em. Giờ nghĩ lại những năm từng có cảm với ta, chỉ thấy buồn nôn.”

Còn ba mẹ tôi, chẳng hề tỏ ra ăn năn, trái lại còn dỗ dành Lâm Uyển Nhi.

“Con ngoan, chuyện này sao trách con . Ngày xưa ba mẹ đối xử với hai đứa như nhau, là nó nhỏ mọn, mới tí tuổi đầu đã lòng dạ hiểm độc. Giờ điều quan trọng nhất là chuẩn bị cho lễ cưới tháng sau.”

“Dù gì thì nó cũng chết rồi, nhắc hoài không thấy xui à?”

Họ thay nhau liệt kê “tội trạng” của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...