Công chúa hoàng hậu khóc to và rồi ngay lập tức đôi mắt từ màu xanh chuyện lại thành màu đen, hoàng thượng thấy liền cho tất cả lui ra và không quên căn dặn chuyên xảy ra ngày hôm nay nhất định phải bảo mật.
Phút chốc trong phòng lặng yên không còn tiếng , không còn tiếng khóc của công chúa, mà chỉ còn sự lo lắng của hoàng hậu và hoàng thượng, lo lắng cho vận mệnh tương lai của công chúa, hoàng hậu công chúa mà chỉ biết than oán:
- Con thì sao có thể trở thành thiên tử chứ?
Nghe xong lời của hoàng hậu, trong đầu hoàng thượng xuất hiện một ý nghĩ:
- Con thì tất nhiên không thể trở thành thiên tử một nước ……. nếu là con trai thì tất nhiên là có thể.
Hoàng hậu nghe liền trưng mắt hoàng thượng :
- Ý của người là…..
Hoàng thượng tiếp:
- Hài nhi bạc mệnh là điều không ai muốn, nếu đã không thể thay đổi bi kịch này chi bằng chúng ta thay đổi một chút biến nó thành kết quả tốt hơn.
Hoàng hậu vẫn ngây người không hiểu ý của hoàng thượng, hoàng thượng thấy liền khẳng khái dứt khoát mà tiếp:
- Kể từ giây phút này đứa trẻ bạc mệnh xấu số qua đời là công chúa của Thanh Lôi đồng thời thái tử sẽ là người kế vị ta trong tương lai.
Hoàng hậu tá hỏa, gương mặt lập tức thay đổi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt ấy, hoàng hậu ngước tiểu công chúa một cái lòng đau đớn hai mắt rơm rơm vừa khóc vừa :
- Người thực sự muốn đứa trẻ này đăng vương sao, còn cuộc sống của đứa trẻ này sẽ ra sao, không , như là không công bằng với con bé, đứa trẻ này sẽ sống với thân phận một nam nhi cả đời sao, không , như thực tàn nhẫn với con bé thưa bệ hạ, nhất định sẽ có cách khác vẹn toàn hơn.
Nhìn thấy sự hoang mang của hoàng hậu, hoàng thượng hoàn toàn thấu hiểu liền ôm chặt lấy hoàng hậu và :
- Nàng nghĩ ta tàn nhẫn sao, đứa trẻ này là cốt nhục của ta, sao ta nỡ nó, ta thực sự không còn cách nào khác nữa, vì Thanh Lôi vì hàng ngàn vạn bá tánh của Thanh Lôi, ta đành phải đánh cược một lần, cho dù mai này con bé có oán hận ta ta cũng chấp nhận.
Hoàng thượng siết chặt hoàng hậu trong vòng tay của mình, ngậm ngùi tiếp:
- Xin hãy tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt con của chúng ta.
Vừa dứt lời hoàng thượng buông hoàng hậu ra, hai người mặt đối mặt thẳng vào mắt nhau, hoàng hậu dường như phần nào đã bị thuyết phục chỉ khẽ gật đầu mà không lời nào, hoàng thượng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tiểu công chúa :
- Ngô Nam Thiên, đứa trẻ này sẽ là Tề Vương của Lôi Thanh ta.
Dù không cam tâm hoàng hậu cũng chỉ còn cách chấp nhận, hoàng thượng ngồi bật dậy rồi quay sang căn dặn Lý giám sự vài điều, hoàng hậu âm thầm ôm lấy con bé bỏng của mình rồi thì thầm vào tai của đứa bé và :
- Tên của con sẽ là Ngô Thiên Ý, cho dù tương lai có ra sao con mãi mãi là Thiên Ý bé nhỏ của mẫu hậu.
.
Hai ngày sau, hoàng thượng công chiếu thiên hạ việc tiểu công chúa đoản mệnh đã qua đời ngay sau khi lọt lòng bên cạnh đó cũng lễ sắc phong cho thái tử tương lai của Lôi Thanh, dưới sự chúc phúc của muôn dân.
Và rồi cứ thế thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt đã 15 năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào con khóc oa oa trên tay hoàng hậu nay đã đọc thuộc lầu lầu tứ thư, ngũ kinh, không chỉ như A Tề còn cực kì hứng thú với việc chơi cờ tướng, thấy hoàng thượng đã cho A Tề theo Triều Hàn đại tướng quân học võ rèn luyện thể lực, đương nhiên A Tề cũng thích thú với điều đó nên đã nhận Triều tướng quân sự phụ học nghệ.
.
Ngày ngày trôi qua nhanh như chớp, xuân đến xuân đi đông lại về, và cứ như thế sáng thì học lễ văn, trưa thì học võ nghệ, cứ thế lại 5 năm trôi qua cậu bé năm nào nay đã trở thành thiếu niên với vẻ ngoài phong độ tuấn tú, thư sinh là thế gương mặt thì lại rất thanh tú với đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mộng ngũ quan hài hoà.
.
Vào một ngày đông như thường lệ A Tề lại phải rèn luyện kiếm thuật, Triều tướng quân đã là ở cạnh A Tề trong suốt 5 năm qua, bảo là tài năng xuất chúng văn võ song toàn thì quả không sai đến chính sự, giặc ngoại xâm thì A Tề chỉ im lặng không thêm tiếng nào mà chỉ lắng im nghe có hỏi cũmg như chả quan tâm.
Triều tướng quân trong lòng vừa lo lắng vừa bất an, trong phút nổi hứng Triều tướng quân muốn cùng A Tề chơi cờ, A Tề nghe theo lời của Triều tướng quân liền sai người dựng bàn cờ, trong lúc chơi Triều tướng quân bất ngờ đề cập tới tương lai của Lôi Thanh, người muốn xem phản ứng của A Tề như thế nào, người :
- Hàng trăm năm qua Lôi Thanh và Chu Hoả giao chiến không dưới hàng ngàn trận, thương vong vô số, ta thân là tướng quân của một nước lại vô năng không thể gì hơn ngoài việc ra sức cố gắng bảo vệ tốt bá tánh và ngày ngày cầu mong một thái bình cái mà người dân của Lôi Thanh chưa từng một ngày nào an hưởng.
.
Nói xong Triều tướng quân A Tề như thường lệ A Tề vẫn chỉ chăm vào bàn cờ mà không quan tâm hay trả lời bất kì câu nào, dù là trong lòng Triều Hàn vẫn không yên thầm nghĩ:
- Đã 20 năm trôi qua rồi, dù có ra sao đi nữa thì tương lai của Lôi Thanh cũng phải có một câu trả lời, chỉ như Triều Hàn ta có chết cũng không thẹn với tiên đế.
.
Triều tướng quân tiếp :
- Nay Lôi Thanh quanh năm chinh chiến, thần thì tuổi già sức yếu không thể cống hiến thêm bao nhiêu năm nữa giờ đây chỉ cần có cách nào có thể đào tạo người có đủ tài năng và phẩm chức để gánh vác lấy tương lai của Lôi Thanh thì cho dù có đánh đổi cái mạng già vô tích sự này thần cũng không từ.
Vừa nghe Triều tướng quân hết câu thì bàn tay định hạ cờ A Tề bỗng khựng lại, A Tề trầm tư một hồi lâu rồi :
- Người tuy chỉ là một thần tử lòng chứa cả thiên hạ thực đáng ngưỡng mộ, còn ta tuy là Tề Vương là thái tử của Lôi Thanh, ai cũng bảo ta là hy vọng của Lôi Thanh cho đến nay ta vẫn chưa thể gì cho thần dân của mình, phải chăng ta còn vô năng hơn cả người.
Năm năm rồi người đã ở cạnh ta năm năm lòng trung thành người ta có thể thấy nay không chỉ địch ngoài mà hơn hết còn có giặc trong, phụ thân cũng đã lớn tuổi rồi phần An Đệ (Diệc Vương) tuổi còn quá nhỏ, trọng trách này giang sơn này sớm hay muộn cũng phải có người đứng ra gánh vác lấy, ta nhất định để tuổi già của người sống trong thái bình an dân.
Vừa nghe đến câu địch ngoài giặc trong thì Triều tướng quân thẳng vào A Tề rồi mỉn một cái rồi tiếp:
- Thì ra là thế, là thần có mắt mà không thấy thái sơn.
A Tề tiếp tục suy nghĩ rồi xuống nước cờ kế tiếp rồi nghiêm mặt :
- Có câu kẻ ngu hưởng thái bình, cứ như chúng sẽ càng lơ là cảnh giác sẽ càng có lợi cho chúng ta, giặc trong tối ta ngoài sáng nếu có bất kì sơ hở nào thì chẳng khác nào bất dây rừng như sẽ càng nguy hiểm hơn thôi.
Vừa xuống cờ xong Triều tướng quân tiếp:
- Thần to gan xin hỏi nước đi tiếp theo của người là gì, thần có thể giúp gì xin người cứ tuỳ ý sai bảo.
Vừa dứt lời đến lượt cờ của A Tề, vừa hạ cờ xong Triều tướng quân cầm quân cờ trên tay A Tề bằng đôi mắt đắt ý bảo:
- Người thua rồi, nước cờ trước người đã đi sai rồi.
.
Vừa đặt quân cờ xuống, A Tề không gì chỉ rồi hạ cờ của mình xuống.
Triều tướng quân thấy quân cờ của A Tề hạ xuống người mới bừng tỉnh lai và phát hiện ra thì ra người ngu ngơ không phải ai khác mà là chính mình, ngay từ lúc đầu thì mình đã rơi vào cái bẫy của A Tề từng bước từng bước một mà không hề hay biết Triều tướng quân tâm phục khẩu phục :
- Là thần kém cỏi, điện hạ chê rồi.
A Tề tự thấy xấu hổ liền bảo:
- Không, không phải người kém cỏi mà là chỉ là người quá phân tâm rồi, dục tốc bất đạt bàn cờ này cũng giống như đời người , mỗi quân cờ, mỗi đường đi nước bước là mỗi việc ta và trải qua, cho dù đi như thế nào đánh ra sao, chung quy lại chỉ vì một mục đích cuối cùng là giành cái ta cần là thắng lợi.
Triều Hàn thán phục trước tài năng của A Tề và lòng thầm nghĩ :
- Nước càng sâu càng tĩnh lặng người càng hiểu biết càng khiêm nhường, tài năng và tầm của đứa trẻ này thực không thể xem nhẹ , vẻ ngoài có vẻ như chẳng hay chẳng biết gì như khúc gỗ mục sự thực thì đã thấu thế trận từ đầu, đây là tương lai là hy vọng của bá tánh Lôi Thanh quả không sai..
Bạn thấy sao?