Vong Xuyên Tam Kiếp [...] – Chương 13

(Ngày hôm sau)
Trận giao đấu kì vọng nhất của Toàn Phong và Triều Tống cuối cùng cũng diễn ra, cả hai ai nấy đều khí thế hơn người, đứng trên sàn đấu cả hai hướng mắt về phía A Tề nơi khán đài, A Tề với vẻ mặt buồn tủi về phía cả hai, vì A Tề thừa biết dù cho cả hai ai có thắng đi nữa thì A Tề cũng không thể tránh số khiếp tiểu đệ đệ của họ, cuộc chiến của cả hai bắt đầu Triều Tống Toàn Phong và :
- Trận đấu này ta đợi lâu lắm rồi lần này hãy đánh một trận thoả thích nhá Toàn Phong.

Toàn Phong đáp trả Triều Tống :
- Huynh cũng không cần nương tay với đệ.

Vừa dứt lời Toàn Phong vung kiếm hướng thẳng về phía Triều Tống, tốc độ rất nhanh Triều Tống vẫn tránh khỏi vừa xoay người chưởng một chưởng về phía Toàn Phong, trong lúc cả hai giao đấu A Tề thấy từ xa ngay cổng vào học viện có vài cổ xe ngựa đang vận chuyển vũ khí.

Nhìn thấy dáng vẻ hối hả đầy khả nghi của bọn họ A Tề có dự cảm không đúng nên càng hoài nghi hơn thế là A Tề liền rời đi khỏi sân đấu, âm thầm chạy theo phía sau, tất cả vũ khí vận chuyển và lưu giữ tại kho vũ khí, bên ngoài có ba bốn tên lính canh gác ở cổng, xung quanh nhà kho còn có vài tên thay nhau đi tuần, A Tề thấy phải có những tên lơ vận chuyện binh khí nếu muốn vào trong nhà kho buộc phải có lệnh bài đặc cách của học viện và cứ thế lần lượt một xe hai xe ba xe đi vào đó.

A Tề ở bên ngoài đợi mãi phải rất lâu sau đó mới thấy những cổ xe ngựa đó ra khỏi nhà kho và rời đi, A Tề tò mò muốn lẻn vào xem bên trong, vừa áp sát nhà kho chuẩn bị lấy thế nhảy qua khỏi bức tường bao bọc bởi miếng thép sắc nhọn.

Vừa bước tới A Tề vô giẫm vào sợi dây treo một cái chuông ở gần chân tường, tiếng chuông này nối tiếp tiếng chuông kia tất cả cùng vang lên, những binh linh canh gác gần đó phát giác tiếng chuông lập tức cầm đao kiếm lên đồng loạt chạy đến kiểm tra, trong lúc A Tề hoang mang loay hoay tìm đường thoát thì phía sau có hai bàn tay hướng về A Tề, một bàn tay bịt miệng A Tề bàn tay còn lại nắm tay A Tề kéo đi.

Quá bất ngờ A Tề không kịp phản ứng lại cứ thế bị kéo đi, bừa lúc đó bọn lính canh gác cũng chạy đến ngay khi quanh dò xét chỉ thấy một mèo ở hiện trường, họ tiếp tục thay nhau xung quanh không phát hiện ra gì bất thường cả nên cứ nghĩ do mèo quậy nên không lâu sau rời đi.

Mặt khác sau khi thoát một kiếp nạn A Tề thở phào hiểm nguy vẫn chưa ngừng lại, A Tề bất ngờ quay lại sau lưng thì mới phát hiện ra người đã cứu mình thoát khỏi nguy hiểm là Toàn Phong và Triều Tống, A Tề sửng người miệng lắp bắp muốn giải thích, cả hai thấy liền kéo A Tề đến một nơi vắng vẻ hơn, Toàn Phong quay người lại A Tề, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , sao đệ lại lén lén lút trước kho binh khí như ….

đệ có biết nếu lỡ để những lính canh phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào không?
Triều Tống dường như ra sự nghiêm trọng trong việc này liền kéo tay Toàn Phong lại và :
- Toàn Phong….

nơi này vẫn chưa phải là an toàn đâu, để tránh người khác phát hiện, chúng ta hãy về kí túc xá trước đã.

A Tề im lặng không thêm lời nào, cả ba nhanh chóng về đến kí túc xá, Toàn Phong đứng cạnh cửa quan sát xem có ai khả nghi bám đuôi theo không, Triều Tống bước đến bên cạnh giường nơi A Tề đang ngồi thẫn thờ, Triều Tống nghiêm trọng hỏi A Tề:
- Giờ thì đệ có thể rồi đó rốt cuộc có chuyện gì tại sao đệ lại đến kho binh khí, đâu phải đệ không biết đó là khu vực cấm.

A Tề cố gắng tránh ánh mắt của Triều Tống, suy nghĩ một hồi lâu A Tề :
- Đệ vì hiếu kì tò mò nên mới muốn đến kho binh khí xem thử thôi.

Toàn Phong từ cửa bước vào tức giận :
- Tò mò hiếu kì sao, đệ có biết nếu lúc nảy ta và Tống huynh không đến kịp thì hậu quả sẽ như thế nào không?
A Tề không muốn lớn chuyện này nên đành phải im lặng ngồi nghe Toàn Phong và Triều Tống giáo huấn, dù là A Tề ấm ức trong lòng thầm nghĩ:
- Tề Vương ta đường đường là thái tử của Thanh Lôi mà lại ngồi đây nghe hai kẻ không biết chết là gì giáo huấn ta như .

Thấy A Tề không lên tiếng đáp trả cả hai cũng ngừng không thêm gì nữa, Toàn Phong thở dài một cái rồi :

- Chuyện này đến đây thôi, cũng tối rồi tắm rửa nghỉ ngơi thôi.

Đêm đến A Tề nằm trên giường lòng vẫn không khuất phục, A Tề suy nghĩ một hồi lâu rồi ngồi bật dậy ầm thầm khoác cái áo choàng rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, bước từng bước nhẹ nhàng tránh tạo ra tiếng thức tỉnh Toàn Phong và Triều Tống.

Bước ra tới cửa A Tề nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi nhún nhẹ người bay thẳng lên bức tường đối diện phòng kí túc xá và A Tề cứ thế lao thẳng tới kho binh khí, đứng ở một góc tối quan sát, từ trong kho lần lượt có hai cổ xe ngựa trống đi ra, A Tề thầm nghĩ:
- Giờ này là canh ba mà vẫn có người vận chuyển binh khí sao, chắc chắn có điều gì đó không ổn, phải tìm cách lẻn vào mới .

A Tề chuẩn bị đột nhập vào kho binh khí thì từ phía sau có cánh tay nắm lấy tay A Tề, A Tề theo phản xạ xoay người phản kháng, cả hai giao đấu vài đường, đột nhiên có giọng cất lên:
- Là ta Triều Tống đây.

A Tề giật bắn người, thì ra là Toàn Phong và Triều Tống đã âm thầm từ xa đã đi theo A Tề, từ xa Triều Tống thấy có binh lính đi ngang qua liền chạy tới kéo A Tề và Toàn Phong trốn phía sau góc cây tăm tối, thấy thế A Tề mở miệng giải thích:
- Thực ra tại vì đệ ngủ không nên muốn đi dạo hóng gió tí nào ngờ….

Không đợi A Tề hết câu Toàn Phong cất tiếng:
- Có người đến, chuyện của đệ một tí nữa ta sẽ tính sau.

A Tề hướng mắt về phía Toàn Phong nghe thấy giọng có phần tức giận của Toàn Phong A Tề không thêm bất cứ lời nào chỉ biết ngồi yên chờ binh lính canh gác đi qua rồi mới dám tiếp, một lát sau binh lính đi sang nơi khác, Triều Tống bật dậy thẳng vào A Tề bắt đầu tra khảo:
- Giờ thì đệ có thể ra nghe rốt cuộc có chuyện gì hay không?
A Tề nhanh trí trả lời:
- Đệ đã rồi là vì đệ không ngủ nên mới đi dạo một vòng thôi.

Toàn Phong thẳng vào mắt A Tề không lời nào, A Tề do dự thầm nghĩ trong lòng:
- Một mặc chuyện này không thể để quá nhiều người biết , mặc khác không thể chắc rằng họ là thù hay .

Triều Tống thấy thế liền :
- Đệ muốn đột nhập vào kho binh khí để tìm bằng chứng của việc mất cắp binh khí đúng không.

Toàn Phong vừa nghe xong ngỡ ngàng sang Triều Tống và :
- Mất cắp binh khí sao, chuyện này rốt cuộc là sao?
Triều Tống nghiêm mặt tiếp:
- Chắc hai người cũng biết cha ta là ai mà.

Toàn Phong gật đầu và :
- Là Triều Hàn đại tướng quân là cánh tay phải đắc lực bên cạnh đế vương, đỉnh đỉnh đại danh của ngài ấy người người phải kính nể.

Triều Tống nghiến chặt môi thở dài một cái và tiếp:
- Đúng vây, ta từng nghe ông ấy rằng việc có một lần quân binh của Hoả Chu đột nhập vào Thanh Lôi chúng ta nhằm lấy báo và vô bị bắt giữ, lúc khám xét thì trên người những bính lính ấy toàn là binh khí có khắc ấn hiệu của Thanh Lôi ta, vì vụ việc này mang tính chất cơ mật cao nên triều đình dường như đã cho người âm thầm đi điều tra vụ việc, đệ đã năm lần bảy lượt xuất hiện ở đây, rốt cuộc đệ là ai?
Nghe thế Toàn Phong nhớ lại trận đấu của mình và Châu Tín và :
- Nghe Tống huynh thế khiến ta nhớ lại trong lúc giao đấu với Châu Tín ở trận đấu trước, ta nhớ rất rõ ta chỉ dùng sức vẩy nhẹ một cái mà thanh kiếm trên tay của Châu Tín đã vỡ vụng ra, bên cạnh đó nếu như có người âm thầm chuyển binh khí ra ngoài thì chắc chắn sẽ hụt một khoảng to như ắt sẽ có người phát hiện rất có thể những binh khí đã bị người khác tráo đổi.

Triều Tống nghe thế liền hỏi :
- Thanh kiếm bị vỡ vụn sao? Nếu như rất có thể sau lưng đã có người giở thủ đoạn vào những binh khí rồi, A Tề đệ có gì muốn không?
Toàn Phong nghiêm mặt sang A Tề, A Tề không dám đối mặt với Toàn Phong chỉ đành lặng im không lên tiếng, Toàn Phong thấy liền :
- A Tề đệ thực sự khiến ta thất vọng lắm, ta cứ ngỡ chúng ta đã thân thiết với nhau như huynh đệ rồi, có thể chỉ mình ra nghĩ như , nếu như đệ không muốn thì thôi ta cũng không muốn ép đệ, chúng ta đi thôi Tống huynh, chuyện của đệ ấy cứ để đệ ấy tự giải quyết.

.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...