8
“Anh Triệu Hành, xin lỗi, tất cả là lỗi của em…”
Nói xong liền quay đầu chạy vụt đi, rồi là tiếng phanh xe chói tai và tiếng thất thanh:
“Có người bị tông xe!”
Triệu Hành giật mình quay đầu: “Viên Viên!”
Anh lao đi như tên bắn, ôm lấy Giang Viên đang nằm dưới đất.
Giang Viên yếu ớt ngả vào lòng , nước mắt ròng ròng.
“Anh Triệu Hành, xin lỗi… Em chỉ là… chỉ là mà thôi… Em không ngờ mọi thứ lại thành ra thế này…”
“Viên Viên, đừng nữa! Anh đưa em đến bệnh viện! Taxi!”
Triệu Hành cuống cuồng, rối loạn đến cực điểm.
Tôi trở về ký túc xá, cẩn thận sắp xếp lại tài liệu mang từ Hoàn Vũ về.
Kiếp trước, tôi cũng từng thấy bộ dạng hoảng loạn này của Triệu Hành.
Khi tôi bị xe đâm chết, máu chảy đầm đìa, chính ta đã tát một cái như trời giáng vào mặt Giang Viên, rồi bế tôi đến bệnh viện.
Nhưng sau đó thì sao?
Ba mẹ ruột tôi lại bảo là tôi ghen tị với Giang Viên gả vào hào môn, nên cố lao vào xe của ta.
Nhà họ Triệu bỏ tiền lo liệu, xóa sạch mọi bằng chứng.
Sau đó, Triệu Hành đứng trước mộ tôi, :
“Tảo Tảo, xin lỗi… Anh không thể để Giang Viên đi tù …”
“Nghe Thiếu gia Triệu công khai hẹn hò với Giang Viên rồi?”
“Mới nhanh á?”
“Họ quen nhau mấy ngày đã thành một cặp rồi á?”
“Chắc là khác biệt giữa và không là thế đấy…”
Trong phòng thí nghiệm, mọi người xì xầm bàn tán chuyện của Triệu Hành và Giang Viên.
Chỉ có tôi vẫn chăm vào thiết bị, tiếp tục phần thí nghiệm của mình.
Họ đã ghen tị với tôi từ lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội mỉa mai chứ.
“Giang Tảo, nghe hồi đó chị là thủ khoa khối Tự nhiên, từ chối Thanh Hoa – Bắc Đại, vì một người mình thích mà chọn vào trường này.”
“Người đó chẳng phải là Thiếu gia Triệu à?”
“Nhìn là biết mà. Chị vào lab này đâu phải vì đam mê khoa học gì!”
Có người còn cuộn tờ giấy lại, đưa tới miệng tôi:
“Xin hỏi Giang tiểu thư, cảm giác bị em ruột cướp người là như thế nào?”
Bọn họ nhạo, sỉ nhục, chê tôi ngoài biết “ màu” trong phòng lab, thì trong cảm chỉ là kẻ thua cuộc đáng thương.
“Các người ồn ào cái gì ?”
Triệu Hành bất ngờ xuất hiện.
Dĩ nhiên, sau lưng vẫn là Giang Viên luôn rụt rè cúi đầu.
Anh đuổi sạch mọi người ra ngoài.
“Tảo Tảo, xin lỗi… Là đã phụ lòng em!”
Triệu Hành vẻ mặt đầy áy náy.
“Cả phòng lab này, chỉ có em là thật sự nghiêm túc dự án.
Anh biết em . Vậy… em có thể giúp một lần nữa không?”
“Giúp hoàn thành dự án này, nếu không, Viên Viên sẽ bị đuổi học do bị kỷ luật…”
Tôi ta — tôi thật sự rất tò mò, lấy đâu ra mặt mũi để những lời này?
“Được.”
“Thật sao? Tuyệt quá! Tảo Tảo, biết em sẽ không thất vọng mà!”
Anh ta lại tiến tới nắm lấy tay tôi, tôi vẫn rút ra như trước.
“Anh hiểu nhầm rồi. Ý tôi là — tôi rút khỏi dự án này, nhường cho ấy.”
Nét vui mừng trên mặt Triệu Hành vụt tắt.
Giang Viên cảm thấy bị sỉ nhục.
“Giang Tảo, tưởng không có thì dự án không ai chắc? Xem thường ai đấy?”
“Tôi học cùng chuyên ngành với ! Cô thì tôi cũng ! Đợi mà xem!”
“Cô chắc chứ?” — Triệu Hành nghi ngờ.
Vì dự án này rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến tương lai của trong Hoàn Vũ.
Tập đoàn do Triệu Tiềm, của , nắm quyền.
Ông ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn, có ba người cháu trai, mỗi người giao cho một dự án.
Ai thành công nhất, sẽ thưởng 10% cổ phần tập đoàn Hoàn Vũ.
Thực ra, nếu bọn họ đến trễ thêm vài ngày, có khi tôi đã xong giúp ta rồi.
Nhưng mà…
Tiếc thật đấy…
Giang Viên dùng cái gọi là “kỹ năng chuyên môn” của ta, tan toàn bộ thành quả nghiên cứu tôi dày công dựng.
“Chưa đầy nửa tháng, dự án đã đứng trước nguy cơ sản.”
Còn tôi, đã chuẩn bị xong hồ sơ du học.
Cơ hội này, tôi đổi từ chính tay Triệu Tiềm – người đứng đầu tập đoàn Hoàn Vũ – bằng dữ liệu thực nghiệm mà tôi thu thập .
Một khi Hoàn Vũ tiếp quản dự án, đồng nghĩa với việc Triệu Hành hoàn toàn mất tư cách tranh giành 10% cổ phần!
Mẹ của Triệu Hành đích thân tìm đến tôi.
“Bác nghe Tiểu Hành , toàn bộ tiến độ dự án trước đây đều nhờ cháu thúc đẩy. Cháu nó đến mức sẵn sàng từ bỏ Thanh Hoa – Bắc Đại, chọn một ngôi trường hạng hai để ở cạnh nó…”
“Bác hứa, chỉ cần cháu quay lại giúp Tiểu Hành hoàn thành dự án, bác sẽ ép nó chia tay với Giang Viên!”
Tôi còn nhớ như in, kiếp trước, bà ta coi thường tôi vì xuất thân thấp kém, học vấn thấp, ném vào mặt tôi mười vạn tệ để đuổi đi.
Sau lại thấy mười vạn cũng không xứng, rút lại năm vạn.
Bạn thấy sao?