Tôi tên là Giang Tảo, “Tảo” trong “buổi sáng”.
Em tôi tên Giang Viên, “Viên” trong “viên mãn”.
Kiếp trước, tôi luôn khao khát có của mẹ, sự quan tâm của cha.
Họ bắt tôi nghỉ học, đi kiếm tiền để Giang Viên tiếp tục học, tôi nghe lời.
Giang Viên nợ nần tín dụng đen, họ bắt tôi gánh thay, tôi cũng chấp nhận.
Thậm chí sau này, khi ta muốn cướp trai thiếu gia của tôi, tôi cũng im lặng nhường bước.
Vậy mà, mẹ lại : “Giang Tảo rõ ràng là hận mẹ, thế mà lúc nào cũng giả vờ lấy lòng, thật đáng ghê tởm!”
Ngay cả khi tôi bị Giang Viên lái xe đâm chết, họ vẫn đứng trước mộ tôi mà : “Con là chị, phải rộng lượng chứ…”
Tôi ngửa mặt điên dại: Thế này mà gọi là cha mẹ sao?
Sống lại một đời,
Thứ gọi là thân của các người, tôi không cần nữa.
1
Bà nội trọng nam khinh nữ.
Từ lúc tôi chào đời, mẹ tôi chưa từng có một ngày yên ổn.
Tôi giống như cơn ác mộng đè lên đầu bà, có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra .
Khi tôi tròn một tuổi, cuối cùng bà cũng hạ quyết tâm, ném tôi vào rừng sâu núi thẳm.
Tôi không chết đói, không chết rét, cũng không bị thú hoang ăn thịt. Ngược lại, tôi gặp người tốt bụng đưa tôi trở về.
Chuyện mẹ tôi bị bại lộ, cả làng đều chê , nhổ nước bọt vào mặt bà.
Sang năm sau, vừa vào xuân, mẹ cùng ba tôi rời quê lên thành phố việc, từ đó chưa từng quay lại thăm tôi một lần.
Lần gặp lại bà, là sau mười năm.
Bà nội mất, cả nhà họ ba người mới về chịu tang.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em mình – Giang Viên.
Nó mặc váy công chúa, cài nơ bướm, biết hát, biết múa, nghe còn biết cả chơi piano.
Gặp người trong làng, nó đều ngọt ngào chào một tiếng: “Chào ạ, chào dì ạ, chào ông bà ạ.”
Ai cũng thích nó ngay từ lần đầu tiên.
Hào quang của nó áp đảo mọi cậu bé trong làng.
Mẹ tôi cuối cùng cũng nở mày nở mặt.
Gặp ai cũng khoe: Viên Viên nhà tôi thế này, Viên Viên nhà tôi thế kia…
Hai mẹ con họ giống hệt người thành phố thực thụ, người làng kẻ thật người giả đều tâng bốc hết mực.
Mẹ dẫn Giang Viên đi khắp làng khoe khoang.
Còn tôi thì cả ngày ngụp lặn dưới ruộng mò ốc.
Tối đến, tôi món ốc xào cay tiếp đãi ba người họ.
Nhưng vừa bưng ra, Giang Viên đã nhăn mặt bịt mũi, chê bẩn chê thối, không thèm ăn một con.
Nó còn dạy đời tôi: “Thứ này là đồ hoang dã, đầy vi khuẩn, chị không biết à?”
Giọng điệu mang theo sự cao ngạo và khinh thường.
Mẹ tôi cũng bĩu môi ghét bỏ: “Con để tụi mẹ ăn cái thứ này à? Nhỡ Viên Viên bị bệnh thì sao?”
Tôi không đáp.
Một ngày tôi chỉ mò đúng một thùng ốc, một thùng cũng chỉ đủ một tô bé tí.
Họ chê, tôi thì không.
Vậy nên, tôi ăn hết sạch.
Giang Viên trừng tròn mắt, rồi bỗng dưng bật khóc.
Nó bảo tôi ăn hết phần thịt rồi, nó biết ăn gì.
Tôi xoa bụng, lên giường ngủ luôn.
“Đứa nhỏ này, sao mà ác chứ…”
Đó là câu nhận xét đầu tiên mẹ dành cho tôi sau mười năm gặp lại.
Kiếp trước, để lấy lòng bà, tôi cái gì cũng nghe theo, cái gì cũng nhường nhịn.
Bà bắt tôi nghỉ học đi để nuôi em học tiếp, tôi nghe.
Em vay nợ hàng triệu vì chạy theo thần tượng, bà bắt tôi trả thay, tôi cũng nghe.
Em học xong không xin việc, bà bắt tôi giao công ty mình dựng cho nó, tôi cũng nghe.
Thậm chí về sau, bà còn bảo tôi nhường trai nhà giàu cho em, tôi vẫn nghe.
Kết quả, bà lại : “Giang Tảo rõ ràng hận tôi, mà lúc nào cũng bộ tịch lấy lòng tôi, thật khiến người ta buồn nôn.”
Bà luôn ra sức bôi xấu tôi trước mặt người ngoài, bảo tôi không hiểu chuyện, nổi loạn, bất hiếu…
Lúc tôi nằm trong vũng máu chờ chết, trong đầu vẫn chỉ có một câu hỏi:
Vì sao?
Vì sao mẹ không thể tôi một chút?
Sống lại một đời,
Tình của bà, tôi không cần nữa.
Tôi chỉ muốn sống cho ra sống.
Không ngoài dự đoán, hôm sau cả làng đều biết chuyện tôi ăn hết phần thịt duy nhất của cả nhà, không chừa miếng nào cho Giang Viên.
Giang Viên vừa khóc vừa thút thít: “Em cũng không nhất thiết phải ăn, chị ấy một mình ăn hết phần của bốn người, như thì quá đáng quá!”
Mẹ tôi vuốt đầu nó an ủi: “Con bé bà nội nuôi lớn, biết gì là lễ nghi, có dạy dỗ gì đâu? Viên Viên sau này đừng học theo chị con đấy nhé!”
Nhưng lần này, chẳng ai còn tâng bốc họ nữa, cũng không ai khen Giang Viên đáng hay mẹ tôi đảm đang gì nữa.
“Nhà họ Giang đào đâu ra thịt chứ?”
“Có khi nào là chỗ thịt ốc mà hôm qua Giang Tảo nhặt cả ngày về không?”
“Tối qua tôi đi ngang qua nhà họ, tôi nghe rõ Giang Viên chê ốc có vi khuẩn, không chịu ăn mà…”
“Họ từ thành phố về, mình thì ăn mặc lòe loẹt bóng bẩy, không đem nổi cho Giang Tảo miếng đồ ăn hay bộ quần áo, mà còn có mặt mũi bắt con bé nấu thịt đãi họ?”
“Điền Tú mẹ mà lòng dạ độc ác thật đấy…”
Những lời bàn tán sau lưng như dao đâm vào gáy, mẹ tôi nghe không ít.
Từ đó, bà không dám ra khỏi cửa để khoe khoang cái mác “người thành phố” nữa.
Còn tôi, mỗi ngày vẫn tiếp tục ra đồng hái cỏ cho heo ăn.
Con heo ấy cuối cùng cũng ăn no mấy bữa, tôi liền nhờ ông trưởng thôn bán giúp — đó là tiền học phí và sinh hoạt cho cả năm học sắp tới của tôi.
Ông trưởng thôn con heo vẫn còn nhỏ, khuyên tôi nên nuôi thêm hai tháng nữa.
Tôi , mai bà nội chôn cất xong, họ sẽ về lại thành phố, sẽ bán con heo tôi nuôi để lấy tiền.
Bạn thấy sao?