7
Tôi không hiểu ba đang tính toán gì nữa, chẳng phải ông rất Tô Uyển Nhi sao?
Mẹ chỉ vào ba đang ngủ say, hỏi tôi: “Con thấy gì trước tiên khi ba?”
Tôi thành thật trả lời: “Gương mặt. Mặt ba còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên TV.”
Mẹ bảo đúng rồi.
Những người như ba, đặt sự sĩ diện, địa vị, lợi ích lên trên tất cả, chỉ là thứ yếu.
Tô Uyển Nhi giống như một quả táo thối ngọt lịm.
Ba không chịu , không muốn thừa nhận rằng mình đã ăn phải đồ tồi tàn.
“Vậy mẹ chắc chắn là quả táo đẹp nhất rồi!”
Mẹ khẽ, thì thầm bên tai tôi với giọng có phần quyến rũ:
“Mẹ là con rắn độc trong vườn, chuyên cắn những đứa trẻ dám hái trộm táo.”
8
450 triệu là chuyện dễ giải quyết.
Mẹ bảo cứ để nhà họ Hạ nhận đơn hàng với giá thấp trước, bù đắp dòng tiền, sau đó nghĩ cách vá lỗ hổng.
Dù sao vợ chồng là một thể, ai kiếm tiền chẳng giống nhau?
Chỉ có điều , công nghệ cốt lõi của nhà họ Chu sẽ bị nhà họ Hạ tiếp cận.
Bà nội tôi thì hoàn toàn tin tưởng, vì bà chỉ quan tâm liệu nhà họ Chu có giữ hay không.
Còn ông nội tuy đầu óc không còn minh mẫn vẫn chưa vội giao quyền, bảo ba tôi và ban quản lý phải bàn bạc kỹ lưỡng rồi mới quyết định.
Mẹ tôi cũng rất đồng :
“Đúng là cần phải suy nghĩ thêm, tôi cũng sợ xưởng nhỏ nhà họ Hạ hỏng, ảnh hưởng đến uy tín của nhà họ Chu.”
Còn ba tôi thì sao?
Sau khi Tô Uyển Nhi quỳ một đêm, ấy bị đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu. Ba tôi đau lòng vô cùng, một lòng một dạ túc trực tại bệnh viện, chẳng buồn quan tâm đến công ty nữa.
Ông lập tức ký hợp đồng với nhà họ Hạ, vì theo ông, vợ chồng cùng vinh cùng nhục.
“Mẹ ơi, trên TV phụ nữ có thể ly hôn mà. Ba thế này rồi, sao mẹ không ly hôn?”
Hôm đó, mẹ đầy ẩn ý, bà hỏi ngược lại tôi: “Mẹ từng lấy chồng là vì cái gì?”
“Là để kinh doanh! Để mua cho Nhữ Bảo một hòn đảo nhỏ!”
Mẹ xoa đầu tôi: “Bây giờ cũng thế thôi. Vậy con biết tại sao rồi chứ?
“Kẻ mạnh luôn kiên định và nhẫn nhịn. Những quanh co, trắc trở sẽ trở thành bậc thang dẫn đến thành công.
“Đã là bậc thang, thì tất nhiên phải sử dụng xong rồi mới bỏ đi.”
9
Để thực hiện tốt hợp đồng lớn của nhà họ Chu, nhà họ Hạ đặc biệt thu mua một công ty và nhà máy mới ở miền Nam, mất cả tháng chỉ để xử lý hợp đồng, còn tổ chức một buổi dạ tiệc rầm rộ.
Nhà họ Chu dặn dò ba tôi nhất định phải tham dự, nhân cơ hội này bày tỏ với mẹ tôi, nâng cao giá cổ phiếu, bù đắp khoản lỗ 450 triệu.
Ba tôi đến tham dự, lại dẫn theo Tô Uyển Nhi ăn mặc lộng lẫy.
Một bộ váy hàng hiệu dài tay cổ cao kín đáo, đôi giày bệt không tôn dáng, đeo ba chiếc khuyên ở một tai, miệng chúm chím như quả đào, trông có chút quê mùa.
Mẹ tôi lịch thiệp chỉ ra rằng ba đã sai: “Những dịp thế này, để Tô tham dự thì không thích hợp lắm.”
Ba không đổi sắc mặt, giải thích: “Tôi chỉ đưa ấy đến học hỏi, trợ lý của tôi cần phải tập dượt.”
Nói xong, Tô Uyển Nhi như muốn chứng tỏ bản thân, liền cướp lấy ly rượu của ba tôi, uống cạn một hơi, rồi nở nụ trung thành.
“Tôi tối nay sẽ uống thay tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Hạ không cần bận tâm.”
Mẹ tôi vẫn giữ vẻ điềm nhiên, khoác tay ba bước tới gặp các khách mời khác, như thể ấy chỉ là không khí.
Tô Uyển Nhi muốn đuổi theo, không biết uống rượu, loạng choạng ngồi xuống sofa góc phòng, đôi mắt đỏ hoe, mùi rượu thoang thoảng.
Tôi đang cúi đầu ăn bánh nhỏ, ấy bất chợt khóc và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Giá mà tôi như tổng giám đốc Hạ thì tốt biết bao. Bà ấy học vấn cao, có thủ đoạn, thân phận cao quý, sinh ra đã là chủ nhân.
“Nếu tôi giống như bà ấy, thiếu gia nhà họ Chu có lẽ sẽ nâng niu tôi như bảo bối chăng?”
Tôi nổi cả da gà, đáp lại: “Cô ngưỡng mộ người khác thì cố gắng đuổi kịp họ đi, khóc lóc có ích gì?
“Mẹ tôi bảo rằng, con không nên cứ nghĩ đến việc ai , mà phải tự trọng và tự lấy mình.
“Cô vào thời đại mới này đi, dì ơi.”
10
Nửa cuối buổi dạ tiệc, Tô Uyển Nhi say bí tỉ, nghiêng ngả ngủ trên vai một người đàn ông lạ.
Ba tôi chỉ thoáng qua, lập tức không giữ bình tĩnh, đặt ly rượu xuống, dẫn ấy đi, là muốn bàn chuyện riêng.
Sau đó tôi và mẹ đi tìm ông.
Ở trước chiếc xe bảo mẫu đậu trong con hẻm sau, Tô Uyển Nhi mềm mại dựa vào người ba tôi, đôi môi đỏ khẽ thì thầm cầu xin ông đừng rời đi.
Mẹ lấy tay che mắt tôi, tôi vẫn len lén thấy ba mỉm khẽ, ngang nhiên đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ấy.
Ngay gần đó chính là nhóm phóng viên của ngày hôm nay.
“Chu Nham.”
Mẹ bỗng lên tiếng, Tô Uyển Nhi sợ đến hét lên một tiếng ngắn, rồi rúc vào lòng ba tôi như một mèo con.
“Tôi buộc phải nhắc , phóng viên đang ở gần đây.
“Cô Tô cần chăm sóc, tôi nghĩ nên cân nhắc đại cục. Cô ấy không hiểu những chuyện trên thương trường, đừng để ấy bị tổn thương oan uổng.”
Tô Uyển Nhi khẽ rơi vài giọt nước mắt, gắng sức ôm lấy ba tôi, gọi “Chu lang”, không muốn để ông đi.
Thật kinh tởm, tôi quay người đi, không muốn nữa.
Nhưng tôi biết ba sẽ rời đi.
Mẹ như một huấn luyện viên chuyên nghiệp, bà biết cách khiến ba ngoan ngoãn, biết chỗ nào cần chạm để ông nghe lời.
Tình trước lợi ích chẳng đáng một đồng.
Không lâu sau, chúng tôi ba người cùng nhau đi chụp ảnh, còn chiếc xe bảo mẫu chở Tô Uyển Nhi lao vội qua.
Đôi mắt đầy u oán và hiểm độc của ấy khiến tôi lạnh cả sống lưng, hắt hơi một cái rõ to.
11
Rất nhanh đến sinh nhật tôi, trước cửa nhà xuất hiện một con búp bê xinh đẹp cắm đầy kim, tóc tết đuôi ngựa giống hệt tôi, hai má có lúm đồng tiền tròn tròn.
Tôi hỏi mẹ đó là cái gì.
Mẹ thản nhiên thoáng qua, nhặt lên ném vào thùng rác: “Là mô hình châm cứu trong Đông y đấy, chắc ai đó đánh rơi trước cửa nhà mình.”
Vứt đi cũng hơi tiếc.
Không bao lâu sau, mẹ chuẩn bị sắp xếp cho Tô Uyển Nhi đi học, tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn.
Tôi tức đến chết mất, tại sao mẹ lại giúp một kẻ xấu như ta!
“Nhữ Bảo ngoan, mẹ sắp chuyện lớn, không thể để bất kỳ ai rối.”
Tôi nghe không hiểu, mẹ lại bảo:
“Phải cho Tô bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian để ngủ, thì ấy sẽ không chuyện gì khác.”
Tôi sốc đến không biết gì.
Lại có cách như sao?
Ngày gặp mặt, Tô Uyển Nhi không thể tin vào mắt mình khi thấy thông báo nhập học, đến mức giọng run rẩy:
“Hạ tổng… không, chị! Chị có ý là, cho em vào nhà sao?”
“Chỉ là sợ em quá rảnh thôi.”
Mẹ tôi nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng đáp.
12
Vài ngày sau, “đại sự” mẹ tôi công bố: bà đã mời CPO (Giám đốc mua hàng) của nhà họ Chu về quản lý công ty con mà nhà họ Hạ vừa thu mua.
Ông bà nội cùng ba tôi tức giận đến mức phải triệu tập cuộc họp cổ đông khẩn cấp, ba người đều tụ họp ở nhà, trông như sắp hỏi tội đến nơi.
Trước khi vào cửa, mẹ nhẹ nhàng nhắc tôi: “Lát nữa đừng sợ, mẹ càng rơi nhiều nước mắt, đảo nhỏ của con sẽ càng lớn.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, không khí nặng nề sau khi vào nhà vẫn khiến tôi căng thẳng, nhanh chóng thu mình lại ngồi trên ghế sofa, không dám hé môi.
Chỉ thấy ông nội gõ đầu gậy một cái, giọng điệu châm biếm: “Chu Nham, vợ tốt của cậu về rồi. Quả thật giỏi lắm, còn dám trộm ngay trong nhà mình.”
Sắc mặt ba tôi cũng rất khó coi, trừ lần bị mắng vì mấy tin đồn bên ngoài, thì giờ là lúc ông giận dữ nhất.
“Vợ à, chuyện lớn thế này sao em không bàn trước với gia đình? Quá táo bạo rồi!”
Cả căn phòng đều chờ mẹ tôi trả lời, bà không gì, ánh mắt lơ đãng về xa xăm. Đôi mắt sâu thẳm ngấn lệ, như gắng chịu đựng một hồi lâu, cuối cùng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến ba tôi có chút lòng.
“Chưa từng thấy em khóc, rốt cuộc là chuyện gì? Nói chậm thôi nào.”
“Có phải các người đang đến CPO Đỗ Vũ không? Tôi chỉ cảm thấy thương ấy, một người phụ nữ si , muốn giúp ấy một tay.”
Câu này ông bà nội không tin nửa chữ, ánh mắt ba tôi lập tức thay đổi.
Mẹ giải thích: “Đỗ Vũ lớn lên trong nhi viện, có một người mà ấy sâu đậm từ lâu. Cô ấy ngốc nghếch chờ đợi đến tận bốn mươi tuổi, giờ bị bệnh nặng, chỉ muốn quay lại bên người đó để chăm sóc ta đoạn cuối đời.”
Tôi biết chuyện này.
Sự thật là mẹ đã chi gấp ba lần tiền để đưa người đó về.
Dì Đỗ Vũ còn rằng chỉ cần tiền đủ nhiều, bảo ấy đóng vai siêu nhân Ultraman cũng .
Bạn thấy sao?