Vọng Tử Thành Long – Chương 9

Chương 9

Để có tư liệu bằng chứng, tôi cố hỏi: “Sao mẹ lại coi con và em như người ở ? Ngày xưa con cũng phải nai lưng việc nhà từ năm bốn tuổi.”

Bà ta vênh váo: “Con sinh ra là để hầu hạ người khác, ở nhà thì hầu hạ ba mẹ em, lấy chồng thì hầu hạ nhà chồng, đúng cái số ô sin, mày tưởng tao không coi mày là ô sin thì mày không phải là ô sin chắc?”

Tôi im lặng, ở cái nhà này, con đúng là không khác gì ô sin.

Nhìn đứa em , tôi thấy lòng quặn thắt.

Tôi vẫn không nỡ lòng, tranh thủ giúp con bé vài việc vặt.

Buổi trưa đi chợ mua thức ăn, tôi dẫn con bé đi cùng.

Trên đường, tôi khéo léo hỏi han nó vài câu, thấy cuộc sống của nó không khác gì tôi, thậm chí còn bi đát hơn, tay tôi run lên bần bật.

Sau mười mấy ngày ở nhà, tôi cũng thu thập đủ tư liệu cần thiết.

Phải cảm ơn mẹ tôi, từ khi tôi về, bà ta đinh ninh mình đã thắng, nên suốt ngày lải nhải kể về những chiêu trò đã dùng để hành hạ tôi suốt bao năm qua.

Tôi cứ tưởng phải mất cả tháng trời mới xong việc, ai dè chỉ mười mấy ngày là đủ.

Ngay khi tôi định rời đi, tranh thủ hỏi xem con bé có muốn đi cùng mình không, nó lại thốt ra một tin trời.

“Em không phải con của ba mẹ, em bị đánh tráo.”

Tôi sững người: “Ý em là sao?”

Ban đầu tôi nghĩ đến chuyện buôn bán trẻ em, ai ngờ lại là chuyện tráo đổi thân phận.

Hóa ra năm đó, mẹ tôi cố tráo đổi con mình với con của một gia đình giàu có.

Bà ta sợ rằng lỡ em Năm cũng ương bướng như tôi, thì bà ta còn khổ sở hơn.

Bằng cách này, bà ta sẽ có thêm một đứa con , trong ba đứa con , thế nào cũng có một đứa biết báo hiếu.

Chỉ tiếc là bà ta cái tật lắm miệng, chuyện gì cũng bô bô kể lể, con bé em tuy còn nhỏ, đầu óc không hề kém cạnh.

Những lời của họ, con bé đều ghi nhớ hết, chỉ chờ ngày đủ lông đủ cánh, chắc chắn sẽ tuyệt hơn cả tôi.

Vì dù sao, tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù.

Tôi biết mẹ mình vô liêm sỉ, không ngờ bà ấy lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Tôi lấy cớ xin người giúp việc, lẻn vào nhà ba mẹ ruột của em Năm.

Khi vào phòng ngủ chính dọn dẹp, tôi thuận tay lấy tóc của họ.

Rồi cố phạm vài lỗi nhỏ, bị đuổi việc ngay trong thời gian thử việc.

Tại nhà họ Triệu, tôi đã gặp em ruột của mình, con bé nuôi dưỡng rất tốt.

Đến cả đồ ngủ cũng là váy công chúa mà con bé thích, muốn học nhảy, học đàn gì cũng đáp ứng.

Nhìn gương mặt giống tôi đến tám phần, tôi bỗng thấy như chính mình cũng giải thoát.

Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tôi đưa con bé em đến nhà họ Triệu.

Họ Triệu cầu xét nghiệm lại lần nữa, rồi im lặng không gì thêm.

Tôi cho họ xem đoạn video đã quay, họ cam đoan sau khi có kết quả chính thức sẽ có biện pháp xử lý tốt cho con bé.

Vì tôi dẫn con bé bỏ nhà đi, mẹ tôi đành phải tự thân vận , lại bắt đầu quay video chửi rủa tôi đủ kiểu.

Tôi kệ bà ấy, mấy ngày nay dẫn con bé đi chơi cho khuây khỏa.

Tôi kể cho nó nghe hết những chuyện đã xảy ra với mình, nó cúi đầu suy nghĩ hồi lâu: “Đợi kết quả xong, chị đưa em về…Rồi đừng bao giờ quay lại đây nữa, chị nhé.”

Tôi ôm chặt thân hình bé nhỏ của con bé, nước mắt trào ra không kìm .

Biết nó thông minh từ sớm, không ngờ nó lại ra những lời này.

Khi có kết quả, nhà họ Triệu liên lạc với tôi đầu tiên.

“Kết quả có rồi, Như Thảo đúng là con chúng tôi. Tôi sẽ không để con bé lớn lên trong cái môi trường đó, thực ra hôm xem xong video đăng, tôi và vợ đã bàn nhau về chuyện nhận nuôi rồi, dù con bé không phải con tôi, tôi cũng sẽ tìm cách đưa con bé về nuôi dưỡng.

Tôi tươi rói: “Cảm ơn ông Triệu, những việc còn lại xin giao cả cho ông, dạo này công ty của tôi đang giục tôi về.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...