“Mấy người chỉ lo xem náo nhiệt, không ai biết gọi điện cho bệnh viện tâm thần à?”
Tôi cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy nực .
Đương nhiên trường không nhận trai tôi.
Điểm tuyệt đối là 750, học sinh có điểm thấp nhất của trường cũng đạt 637 điểm.
Trong khi trai tôi chỉ 523 điểm, dù có học cấp ba ở huyện cũng chẳng thể vào lớp tốt.
Thật nực khi ba mẹ tôi lại đến trường Trung học số 1 Vân Thành đòi đổi suất học của tôi.
Chuyện này thật khó tin.
Sau khi ầm ĩ một hồi, họ bị cảnh sát mời ra ngoài.
Từ khi nhập học, tôi không còn đoái hoài đến chuyện nhà nữa, tôi xem như mình là trẻ mồ côi.
Dốc hết sức lực vùi đầu vào học tập suốt ba năm, tôi đã đỗ vào Đại học Thanh Hoa như ước nguyện.
Khi tin vui lan truyền khắp tỉnh trên mạng xã hội, họ lại tìm đủ mọi cách để dò tin tức về tôi.
Tôi hoàn toàn không hay biết gì. Cho đến khi họ gõ cửa nhà tôi.
“Mai Mai, con thi đỗ điểm cao như sao không báo cho ba mẹ biết? Ba mẹ sẽ luôn là hậu phương vững chắc cho con mà!”
Tôi nhíu mày hỏi: “Mấy người là ai?”
“Chúng ta là ba mẹ con đây mà! Con giả vờ không quen biết gì chứ?”
Thấy tôi không chịu nhận người thân, mẹ tôi lập tức nổi giận.
Bà ấy đẩy tôi sang một bên, xông thẳng vào nhà, ngó căn phòng của tôi: “Con lấy tiền đâu ra mà sống sung sướng thế này?_Có phải con ai đó bao nuôi không?”
Mẹ tôi hớn hở ngó nghiêng căn nhà của tôi, nháy mắt huých vai tôi: “Con thành thật cho mẹ nghe, có phải con ra ngoài tiểu tam cho người ta không? Mẹ thấy con…”
Tôi không thể nhẫn nhịn nữa, bưng ly nước bên cạnh hắt thẳng vào mặt bà ta.
Ba tôi sững người một lát, nắm lấy tay tôi định gì đó, tôi hất tay ông ta ra, vào nhà vệ sinh bưng một chậu nước, dội lên người ông ta.
“Bây giờ lập tức cút ra khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát.”
Họ có lẽ không ngờ rằng một người luôn nhu nhược như tôi lại dám mạnh mẽ đến , nên nhất thời không phản ứng kịp.
Ba năm qua tôi rất trọng việc ăn uống và tập luyện, giờ đây tôi đã cao 1m72.
Tôi thường xuyên vận , cơ thể cũng có những đường nét cơ bắp săn chắc.
Nếu thực sự xảy ra xung đột, dù tôi không chiếm lợi thế, chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt.
“Mày điên rồi à? Dám hỗn láo với ba mẹ như ?”
Mẹ tôi gào lên định xông vào đánh tôi, tôi nghiêng người né tránh, vớ lấy chùm chìa khóa rồi chạy ra khỏi nhà.
Sau khi nhốt họ bên trong, tôi gọi điện báo cảnh sát.
Tôi vốn tưởng lần này họ sẽ yên ổn.
Không ngờ họ càng tới, điên cuồng bôi nhọ tôi trên các nền tảng video ngắn.
Trong lời kể của họ, tôi gian lận trong kỳ thi cấp ba để đứng đầu toàn huyện, lấy trộm tiền trong nhà chạy lên thành phố học, gian lận suốt đến kỳ thi đại học, sau khi thi đậu vào Đại học Thanh Hoa thì ở nhà đánh đập ba mẹ, ức h.i.ế.p em.
Tôi im lặng xem những video này, có chút mờ mịt.
Ba năm nay hệ thống vẫn luôn đi theo tôi, chỉ cần ba mẹ tôi thiên vị trai và em trai không cho tôi đồ vật gì, tôi sẽ nhận bồi thường gấp mười lần.
Ba năm nay, tôi có không ít đồ vật, phần lớn đều bị tôi quy đổi thành tiền mặt.
Số tiền này lấy lông cừu từ thân cừu, phần lớn đều là lặng lẽ trừ từ thẻ nhà tôi đi.
Hệ thống họ đã từ gia đình tiểu tư sản trước kia biến thành gia đình bình thường chỉ đủ no ấm, cho nên mới nảy sinh ý nghĩ tìm tôi về.
“Anh trai điểm suýt soát mới đỗ vào một trường tư thục hệ cao đẳng, học phí mỗi năm tận 24.000 tệ. Hai đứa em trai học cũng không giỏi, nên đi theo con đường nghệ thuật, học vẽ rồi. Họ tìm là vì số tiền thưởng 100.000 tệ kia đấy.”
Tôi bừng tỉnh, tôi là thủ khoa khối Vật lý, trường thưởng 50.000 tệ, doanh nghiệp thưởng 50.000 tệ.
Còn có một doanh nhân tặng tôi một chiếc máy tính cấu hình cao cực đắt…
Những tin tức này như có cánh lan truyền khắp tỉnh, cuối cùng cũng đến tai họ.
Thực ra số tiền không nhiều, trí tưởng tượng của cư dân mạng là vô hạn.
Trong các bình luận, tôi đã có một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, vô số học bổng từ các nguồn khác nhau.
Còn có rất nhiều chính sách ưu đãi, kiểu như ăn uống miễn phí chẳng hạn.
Bạn thấy sao?