Vọng Tử Thành Long – Chương 4

Chương 4

Tôi hiểu, đây là ý định tuyển thẳng.

Nghĩ đến việc mẹ tôi nói với thầy Châu muốn cho tôi học trường nghề, tôi càng muốn tranh thủ cơ hội này hơn.

Thầy đưa cho tôi đề toán, lý, hóa, sinh và tiếng Anh, chỉ cầu tôi phần bài tập khó.

Thấy môn nào tôi cũng gần đạt điểm tuyệt đối, thầy mỉm xoa đầu tôi: “Chúng tôi nhận em này.”

Thấy tôi đã tuyển thẳng, thầy hỏi tôi có muốn tham gia kỳ thi cấp ba nữa không, tôi trịnh trọng gật đầu.

Nếu không đi học, tôi chắc chắn sẽ phải nhiều việc nhà hơn.

Chỉ là chuyện này tạm thời giữ bí mật.

Tôi vẫn tiếp tục ẩn mình chờ thời cơ, chỉ là lúc không ai ý thì tranh thủ học trước kiến thức cấp ba.

Ngoài ra, tôi cũng tranh thủ kiếm thêm chút tiền nhờ sự thiên vị của ba mẹ.

Sau kỳ thi cấp ba, trai tôi suýt soát đỗ vào trường cấp ba công lập của huyện.

Còn tôi thì xuất sắc giành vị trí thủ khoa toàn huyện.

Ba mẹ tôi trừng mắt tôi đầy tức giận, mẹ tôi chửi rủa: “Chắc chắn là mày đã cướp vận may của con trai tao! Trả lại vị trí thủ khoa huyện cho con trai tao ngay!”

Trong tiếng chửi rủa không ngớt của bà ấy, tôi mới vỡ lẽ ra họ đã kích hoạt hệ thống “mong con thành rồng”.

Họ hút cạn vận may của tôi để nuôi ba đứa con trai.

Hóa ra, theo hệ thống của bà ấy, hễ tôi không đạt điều gì, con trai bà ấy sẽ nghiễm nhiên có .

Bao nhiêu năm qua, họ không ngừng bòn rút sức lực và vận may của tôi để vun vén cho những đứa con trai.

Lúc tôi đau khổ tột cùng, hệ thống khẽ an ủi: “Nhưng dù , chẳng phải vẫn tự mình mở ra con đường sống cho mình sao? Dù trai liên tục hút cạn trí tuệ của , chẳng phải vẫn bỏ xa hắn ta rồi sao?”

Khi mẹ tôi kéo tay định đưa tôi đến trường nghề nhập học, giáo chủ nhiệm kịp thời xuất hiện.

nhà trường muốn trao phần thưởng cho thủ khoa.

Mẹ tôi lập tức nhận tiền, chụp ảnh rồi đuổi giáo về.

Bà ấy túm chặt tiền: “Mày dám cướp của con trai tao hả? Mày đúng là đồ sao chổi hút máu!”

Cướp tiền của tôi xong, bà ấy đưa hết cho trai.

Tài khoản của tôi ngay lập tức nhảy thêm 100.000 tệ.

Vui quá, bà ấy quên luôn chuyện đưa tôi đến trường nghề nhập học.

Đến ngày nhận tin nhắn trúng tuyển cấp ba.

Tôi liếc căn phòng kho chật chội đã gắn bó suốt 15 năm, chẳng có gì đáng để luyến tiếc, thế là tôi xách ba lô lên đường.

Lần đầu tiên tôi đặt chân đến thành phố, trường không có ký túc xá, tôi phải tự trọ.

Tôi gọi điện cho thầy Tôn phụ trách tuyển sinh, kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình, thầy ấy giúp tôi tìm một căn phòng nhỏ trong khu tập thể cũ gần trường.

Sau khi ổn định chỗ ở, tôi bắt đầu tự học trước chương trình cấp ba.

Ai ngờ, đúng ngày nhập học, tôi lại thấy ba mẹ dẫn theo ba đứa em trai đến trường.

Nếu tôi đoán không nhầm, họ muốn đưa trai tôi đến đây học.

Nửa tháng nay tôi ăn uống đầy đủ, không còn gầy gò ốm yếu như trước.

Vừa hay tôi đang đeo khẩu trang và đội mũ, dù có đứng ngay cạnh, họ cũng chẳng thể nhận ra tôi.

Lúc đi ngang qua, tôi nghe thấy ba mẹ mình đang nghiêm túc giải thích với các thầy giáo trong phòng đào tạo:

“Các thầy nhất định phải tin lời tôi đấy ạ! Tôi đã kích hoạt hệ thống ‘mong con thành rồng’, con trai tôi mới là người xứng đáng trường mình tuyển chọn.”

“Hay là các thầy nhường suất của Bốc Như Mai cho con trai tôi cũng mà! Đổi thành một thằng con trai chẳng phải tốt hơn sao? Con trai học khối tự nhiên mới có tiềm năng, sau này nhất định sẽ đỗ Thanh Hoa.”

Họ mặc kệ những lời bàn tán xì xào xung quanh, cứ một mực bám lấy các thầy giáo mà thuyết phục.

Tiếc là cái lý lẽ này chẳng ai tin, người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông, ai nấy đều họ như xem hề.

“Không ngờ mấy bà tuổi này còn thích đọc truyện, còn hệ thống ‘mong con thành rồng’ nữa cơ á? Buồn quá ha ha ha.”

“Hỏi đến thầy Lưu chủ nhiệm cũng đơ người luôn rồi, tôi phải chụp thêm vài tấm hình ông Lưu già, rồi thành ảnh chế mới .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...