Vọng Tử Thành Long – Chương 3

Chương 3

“Như Hổ, đánh chị thì sao? Sợ gì? Có tí m.á.u chứ mấy, chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà.”

Tuy miệng trách móc, tôi nghe rõ mồn một trong giọng bà ấy có chút gì đó tự hào.

Mắng chán chê, bà ấy hậm hực bước lên lầu.

Thằng ba vênh váo tôi: “Tao chả sợ mày đâu nhé!”

Vừa , nó vừa nhặt đá ném tôi. Tôi lơ đãng nó, chẳng còn cảm gì.

Hệ thống lên tiếng an ủi tôi: “Đừng lo, tôi phát hiện ra sự thiên vị rồi. Nhưng chưa thể trả đũa ngay , kế hoạch trả đũa sẽ thực hiện trong vòng ba ngày việc.”

Tôi nhạt, tôi quen rồi.

Giờ có người chịu đứng ra bảo vệ tôi, dù chỉ là lời hứa suông, tôi cũng thấy biết ơn.

Hệ thống hắng giọng: “Tôi đã mở một tài khoản dưới tên . Tiền kiếm từ giờ sẽ gửi hết vào đó, mật khẩu là ngày sinh của .”

Kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ kết thúc, chúng tôi trở lại trường học.

Anh trai tôi vẫn đi xe buýt đến trường. Còn tôi thì lóc cóc đạp chiếc xe đạp cà tàng. 

Chiếc xe đạp kêu cọt kẹt suốt cả quãng đường, nó còn già hơn tôi cả mấy chục tuổi. 

Như thường lệ, tôi dậy sớm nấu nướng, hầu hạ cả nhà ăn xong, rồi vội vàng dọn dẹp bếp núc, sau đó mới hối hả đến trường. 

Tôi thường xuyên đến trường sát giờ, mọi người đều nghĩ tôi lười biếng, thực ra tôi đã cố gắng hết sức rồi. 

Mỗi lần hổn hển chạy vào lớp, mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ còn thiếu mình tôi, tôi cũng thấy xấu hổ lắm. 

Đặc biệt là vì thành tích của tôi tốt, họ tôi cưng chiều nên kiêu ngạo, ỷ vào việc học giỏi mà cố đến muộn, dù sao thầy cũng chẳng trách mắng gì. 

Lâu dần, tôi bị lập.

May mắn là, dù họ có lập tôi, họ cũng không dám dùng bạo lực học đường. 

Không ai thèm quan tâm đến tôi, nhờ tôi có nhiều thời gian tập trung vào việc học hơn. 

Nhờ cơ chế trừng của hệ thống, tôi có vô số tài liệu học tập trong đầu. 

Môn nào cũng có. Tôi học tập một cách điên cuồng, tôi biết đây là con đường duy nhất để tôi thoát khỏi hoàn cảnh này.

Trưa về đến nhà, tôi lại tất tả lao vào bếp nấu nướng.

Ba mẹ đang ở phòng khách quát tháo thằng ba, chỉ tay vào mặt nó mà chửi: “Ở nhà mày muốn gì thì cũng được, ai cho mày ra ngoài đánh người. Mày có biết mày vừa sự với ai không hả? Con trai của đội trưởng đội trật tự đô thị đó!”

Nhà tôi ăn nhỏ, có cửa hàng ngay cạnh bệnh viện, việc ăn đang phất lên như diều gặp gió.

Nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng không dám hấn với đội trật tự.

Qua những lời chửi rủa của ba mẹ, tôi cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

Chắc chắn là do hệ thống rồi.

Giờ thể dục sáng nay, thằng ba dùng đá ném trúng mười đứa trẻ có gia thế hiển hách. Đứa nào cũng bị sứt đầu mẻ trán.

Thằng ba cũng bị bọn chúng xúm lại đánh cho một trận, mặt mũi đầy vết cào cấu và vết cắn.

Nhưng nhà bọn trẻ kia có điều kiện, vả lại thằng ba sự trước, ba mẹ tôi dù muốn ầm ĩ cũng chẳng có lý do gì.

Chỉ riêng tiền xin lỗi và viện phí đã ngốn của họ ba bốn vạn tệ.

Vậy mà họ vẫn không dám đến một sợi tóc của thằng ba.

Còn tôi, đang cẩn thận bưng từng đĩa thức ăn đã xào nấu xong lên bàn, mẹ tôi đã vung tay tát tôi một cái như trời giáng:

“Mày muốn c.h.ế.t hả? Không biết hôm nay nhà mình tốn bao nhiêu tiền à? Còn bày vẽ nấu nướng lắm món? Nếu không phải tại cái sao chổi như mày, con trai tao có bị người ta đánh cho ra bã thế không? Sao người bị đánh không phải là mày chứ?”

Dạo gần đây, hễ ba mẹ có hành thiên vị, hệ thống đều giúp tôi trả đũa.

Tâm trạng của tôi nhờ đó mà phấn chấn hơn hẳn, tôi càng có lực để giải đề.

Từ vị trí top 3 quen thuộc, tôi đã vươn lên đứng nhất trường.

Tôi còn đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi liên trường toàn thành phố.

Vào một buổi học thể dục, giáo chủ nhiệm gọi tôi lên: “Thầy của trường Trung học số 1 Vân Thành đến đây, em hãy nắm bắt cơ hội này nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...