Hệ thống búng tay một cái: “Tất nhiên là .”
Ngay lập tức, tôi có thêm một trăm năm mươi tệ trong tay.
Tranh thủ lúc mấy đứa em không để ý, tôi vội vàng giấu tiền đi.
Thằng ba ngồi bên rìa bồn hoa, gà gật buồn ngủ, đầu tựa vào vai tôi.
Liếc thằng út, tôi gửi tạm chín bộ đề thi còn lại vào hệ thống, mượn thêm một cây bút, rồi nằm sấp xuống đùi, bắt đầu giải đề.
Điều kỳ diệu là, bất cứ câu nào tôi không biết , đều có một giọng vang lên giải thích cặn kẽ.
Trong vòng ba tiếng đồng hồ, tôi đã hoàn thành năm đề toán thực tế.
Ngay cả những bài toán khó nhằn mà trước đây tôi thường bỏ cuộc, giờ cũng tìm ra cách giải.
Sau khi kết thúc buổi dạy, thầy Châu bước xuống nhà.
Nhìn thấy bóng dáng tôi cõng em út, ôm em ba, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn chăm giải đề.
Thầy ấy lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, theo dõi tôi từng bài tập một.
Cuối cùng, khi tôi viết xong con số cuối cùng và chuẩn bị đứng dậy, tôi mới phát hiện ra sự hiện diện của thầy mà hỏi: “Thầy Châu ạ?”
“Bốc Như Mai, em hãy cố gắng học hành nhé.”
Tôi gật đầu, cất gọn đề thi, rồi ôm thằng ba đang ngủ say lên phòng.
—————
Thầy Châu đã vài lần đề nghị dạy kèm cho tôi, đều bị ba mẹ tôi từ chối.
“Nhà chúng tôi dồn tiền cho Như Long học thêm đã là quá sức rồi. Thật sự là không còn tiền nữa, với lại… chúng tôi đã tính cho con bé học trường nghề, chọn ngành sư phạm mầm non cho dễ xin việc.”
“Ôi dào, thầy đừng khuyên nữa, mỗi nhà mỗi cảnh, nó có thích học hành gì đâu, chỉ giỏi chưng diện, chỉ mong tiểu tam, vợ bé để tìm đường tắt thôi. Tôi nó bao nhiêu lần rồi, nó chẳng nghe tôi, người mẹ này, không biết gì cả.”
Loại mẹ nào lại có thể nhẫn tâm bôi nhọ đứa con mới mười lăm tuổi của mình như ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc và thất vọng của thầy Châu khi nghe những lời đó, tôi chỉ biết cúi đầu.
Tôi lết từng đường lau nhà, nước mắt bỗng dưng trào ra.
Đúng lúc đó, giọng của hệ thống lại vang lên: “Bồi thường học phí: 100 x 3 x 4 x 20 x 10…”
Nhìn dãy số không dài dằng dặc, tôi sững sờ.
Cái gì? 240.000 tệ ư?
Tôi không tin vào mắt mình.
Hệ thống nói: “Mỗi tháng ba mẹ cậu gia sư cho trai cậu hết 24.000 tệ, còn cậu thì chưa đến 240 tệ. Số tiền này… cậu hãy mua chút đồ ăn ngon mà tẩm bổ đi.”
Nhìn thân hình gầy gò của mình, tôi bỗng thấy đói cồn cào.
Ba mẹ tôi có bốn người con, tôi là con thứ hai.
Trong nhà chỉ có mình tôi là con , người ngoài vào chắc nghĩ tôi phải cưng chiều lắm.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Ở nhà, tôi không chỉ phải giúp ba mẹ việc nhà, còn phải chăm sóc em.
Chỉ cần tỏ ra chút không vui, tôi sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết. Ở nhà, tôi thậm chí còn không ăn no.
Nếu tôi ăn thêm một miếng, tôi sẽ bị bỏ đói cả bữa.
Dần dần, tôi tập thành thói quen chỉ ăn rất ít.
Tôi đang buồn bã thì bị mẹ tôi tát mạnh vào sau gáy: “Còn lười biếng gì nữa? Thầy Châu đến từ nãy giờ rồi, còn không mau dẫn Như Hổ, Như Bảo ra ngoài?”
Tôi vội vàng cõng em út, kéo em ba xuống nhà.
Thằng ba không dễ dỗ dành, nó đã học lớp ba rồi.
Lần trước nó buồn ngủ là do trời nóng, hôm nay thời tiết mát mẻ, nó không chịu ngồi yên.
Tôi định lấy bài tập ra mấy bài vật lý thì nó cứ nhất quyết bắt tôi chơi trò đập thẻ.
Tôi không đồng ý, nó liền nhặt đất cục và đá ném vào người tôi.
Hòn đá sắc nhọn rách khóe mắt tôi, m.á.u tươi chảy ra.
Tôi chưa kịp kêu lên thì nó đã ném đá xuống đất, quay người chạy lên lầu mách mẹ.
Mẹ tôi đang bực bội vì tiếng gõ cửa, vội vàng kéo thằng ba chạy xuống nhà.
“Sao mày không trông nổi em mày hả? Nếu mày trượt cấp ba, tao lột da mày ra cho xem.”
Mẹ tôi vết thương ở khóe mắt tôi với vẻ ghê tởm: “Đúng là đồ vô tích sự, để thằng bé tí tuổi đầu đánh cho ra nông nỗi này.”
Bà ấy chỉ tay vào mặt tôi mắng té tát, toàn những lời trách móc tôi vô dụng, không quản nổi em, còn bị em đánh cho bầm dập.
Bạn thấy sao?