Vọng Tộc Quý Nữ, [...] – Chương 17

17

Sau vài trận mưa thu, tổ chức báo của ta cũng đã có tiếng tăm, ngăn chặn nhiều kẻ có ý đồ xấu.

Lại một mùa đông nữa, ta quấn chặt áo choàng.

Hạ nhân mang đến cho ta một đĩa bánh, chỉ cần một miếng, ta đã khựng lại.

Đó là hương vị bánh của Tuyết Bình .

Cảm bị kìm nén trong ta đột ngột trào dâng.

"Ai ?" Giọng ta có chút run rẩy.

"Là lão Vương ở đầu hẻm Dương Chi."

Hẻm Dương Chi... hẻm Dương Chi... là nhà của Tuyết Bình.

Ta luôn không dám đối diện, chỉ sai hạ nhân mỗi tháng mang bạc đến cho phụ thân của Tuyết Bình.

Nhưng hôm nay ta vô cùng muốn đến thăm Tuyết Bình, thăm phụ thân ấy.

"Phu nhân, hôm nay bánh đã bán hết rồi! Người già rồi, không nhiều bánh nữa." Ông lắc đầu.

Ông đã còng lưng.

"Vương bá, ta là của nương Tuyết Bình. Phủ Tể tướng không dễ ra vào, ấy nhờ ta đến thăm ông." Ta cố nén nước mắt.

Vương bá : "Tuyết Bình à, dạo này nó thế nào rồi? Ta nhiều lần nhờ người mang bánh đến cho nó."

"Nàng ấy, nàng ấy sống rất tốt! Chỉ là trong phủ hiện tại quá nghiêm khắc, chủ mẫu của nàng ấy không tốt với nàng, nên nhờ ta bí mật đến tìm ông."

"Vậy thì tốt, thì tốt." Vương bá lắc đầu, "Ta phải dọn hàng rồi, phu nhân."

Đi vài bước, Vương bá đột nhiên quay đầu lại: "Phu nhân, Tuyết Bình không còn nữa, đúng không?"

Ta chuẩn bị , Vương bá đã run rẩy lấy ra vài tờ giấy: "Đây là công thức bánh của nhà chúng ta. Tuyết Bình đã báo mộng cho ta, rằng nếu ngày nào ta cũng không còn, phu nhân sẽ không ăn bánh này nữa, nhờ ta để lại cho phu nhân."

Ngày hôm sau, ta nhận tin Vương bá qua đời. Ông thọ hết tuổi trời, ra đi thanh thản, mặc trên mình bộ quần áo mới.

Hàng xóm , Vương bá ngày đó rằng con của ông đến đón ông hưởng phúc.

Ta đã mai táng Vương bá một cách trang trọng.

Ngày đó, ta đến bãi tha ma, từng xác từng xác một, tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm ba người họ.

Ta chôn các nàng cùng nhau.

Hiện tại, bên cạnh họ lại có thêm một ngôi mộ mới.

Ta học cách bánh, cuối cùng vẫn không có hương vị đó.

Đêm đó.

Ta mơ thấy mình đến một quán trọ.

"Kim Linh Nhi, nàng đến rồi, quán trọ của ta, hoành tráng không?" Thanh Uyển kéo ta lại, "Các nàng bây giờ đều đến không công cho ta đấy!"

Ninh Chi, Vương Tuyết Bình, Lục Đào Dao, họ đều ở đó.

"Ta... ta cũng có thể..."

Ai ngờ Thanh Uyển đẩy ta ra: "Đi đi đi, chúng ta đánh bài tứ sắc vừa đủ, ngươi đừng đến."

"Ta thật sự rất nhớ các ngươi..." Ta nghẹn ngào.

"Buông xuống đi, Kim Linh Nhi, chúng ta cũng buông xuống rồi."

Tỉnh dậy, ta nước mắt đầm đìa, dường như còn văng vẳng tiếng thở dài của ai đó.

18

Ta đã kết liễu Hạ Cẩm, tuyên bố ra ngoài rằng hắn ta trúng độc mà ch/ết.

Giữa những tiếng thở dài, ta chọn rời Kinh thành.

Ta muốn đi ngắm thế giới rộng lớn hơn, sau này kể cho các nàng nghe, nhân gian còn nhiều cảnh đẹp mà các nàng chưa thấy.

Trời đất bao , cuộc đời của ta vừa mới bắt đầu.

 

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...