Vong Tình Chú – Chương 5

20

Cách mấy trăm năm mới trở lại Ma vực, thấy kế hoạch sắp thành công, tâm trạng ta rất tốt.

Ta đã lấy sợi tiên cốt thuộc về "Kinh Hồng", chỉ cần lấy hai phần của Linh Ôn và Linh Miểu nữa, bù đắp hồn phách và thân xác chỉ là vấn đề thời gian.

Người chết "Kinh Hồng." là Linh Ôn, người dùng Trừ Ma Đan Sa đánh lén trọng thương "Kinh Hồng." là Linh Miểu.

Mà người trải qua tất cả những chuyện này với thân phận "Kinh Hồng." là ta.

Bây giờ bất kể ta đối phó với họ như thế nào, đều có thể .

Muốn luyện chế một thân xác hoàn toàn mới, hoàn toàn thuộc về ta thì càng ít phạm phải điều cấm kỵ liên quan đến nhân quả càng tốt.

"Xem ra ngươi sắp toại nguyện rồi, chúc mừng."

Kinh Hồng năm đó không lập tức đi chuyển kiếp luân hồi, mà để hồn phách ở lại trong cơ thể, tạm thời bù đắp một hồn hai phách thiếu hụt của ta, để ta không bị lộ tẩy.

Những năm này mặc dù ta sống với thân phận "Kinh Hồng." mọi việc ta và trải qua, nàng đều có thể thấy, chỉ là không thể tác .

Trở lại Ma vực, thần hồn của ta trở về "Thi thể." đã bị phong ấn nhiều năm của ta và hồi sinh thành công.

Thần hồn của Kinh Hồng không còn bị hạn chế, cuối cùng cũng có thể tự do hành .

Nghe nàng trêu chọc, tâm trạng ta rất tốt.

"Ngươi cũng , ngươi cũng sắp toại nguyện rồi."

Kinh Hồng vẫn còn chút oán khí vì bị ta giam cầm mấy trăm năm, không tiếp lời ta.

Ngược lại còn trêu chọc: "Để sống sót ngươi cũng liều thật, mà nhẫn nhịn Linh Ôn lâu như thế."

Không đợi ta đáp lại, nàng lại chế nhạo: "Ngươi thêm phong ấn còn thi triển thêm thuật che mắt, khiến mình không thấy bản chất của Linh Ôn, thật, ta mà thấy ngươi thật ủy khuất, giờ cũng coi như khổ tận cam lai."

Ta liếc nàng một cái, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể do tiên cốt dần dần tạo ra, mặt không biểu cảm đáp lại: "Nếu không phải ta, người đối mặt với Linh Ôn chính là ngươi, ngươi không chỉ tin hắn, còn vì hắn mà chết."

Kinh Hồng trợn mắt "Hừ." một tiếng tỏ ý không đồng .

Ta nheo mắt, dùng giọng điệu chế nhạo tương tự: "Biến cố nửa đời sau của ngươi nằm ở chỗ có cứu Linh Miểu hay không, nếu cứu nàng ta, nàng ta sẽ nuốt chửng toàn bộ tu vi của ngươi, một bước lên trời; nếu ngươi không cứu nàng ta, Linh Ôn sẽ vì nàng ta mà trở mặt với ngươi, cuối cùng ngươi và Linh Ôn cả hai đều bị thương, Linh Miểu vẫn lợi."

Kinh Hồng cuối cùng cũng nhíu mày, dường như không hiểu lắm, tại sao một người như Linh Miểu lại có thể là người chiến thắng cuối cùng.

Chuyện lớn sắp thành, ta cũng không có gì phải giấu giếm, cũng không sợ sẽ vỡ ảo tưởng của nàng.

"Mây mù trên trời chỉ là phàm nhân không thấy mà thôi, trên đó có nhiều người đê tiện bỉ ổi hơn Linh Miểu, ngươi tưởng rằng đại chiến thần ma mãi không thể bình ổn, là do ma giới chúng ta một mình vỗ tay sao? Bất kể là người hay ma, coi trọng nhân nghĩa đạo đức quá thì sẽ không sống lâu."

Kinh Hồng bất bình, muốn phản bác.

Ta chuyển chủ đề trước một bước, không tiếp tục dây dưa với nàng về vấn đề này nữa.

"Linh Miểu đoản mệnh kiếp này là do nhân quả kiếp trước, kiếp này nếu nàng ta an phận thủ thường, sống với thân phận phàm nhân, ba trăm năm sau sẽ có một cơ duyên khác chờ nàng ta, muốn phi thăng không phải là chuyện viển vông nàng ta tham sống sợ chết nên lòng tham."

Ta như không Kinh Hồng: "Nàng ta tiếp cận Linh Ôn là thật, dựa vào Linh Ôn nhiều lợi ích cũng là thật mục tiêu thực sự của nàng ta không phải là Linh Ôn, thứ nàng ta muốn từ trước đến nay chính là tu vi của "Kinh Hồng.""

Kinh Hồng lắc đầu: "Tu vi không phải là tiên cốt, sao có thể cướp là cướp, nàng ta còn chưa có bản lĩnh đó."

Ta nàng, không giải thích thêm, chỉ vung tay, một luồng khí màu vàng óng liền lướt qua bức tường, để lại một vết sâu trên đó.

Theo lý mà , ta đã khôi phục thân phận ma tộc, ma tộc và tu sĩ phàm nhân có sự khác biệt về bản chất, ta không thể sử dụng thuật pháp của tu sĩ.

"Không thể cướp riêng tu vi, thì cướp luôn cả tiên cốt tu luyện, bản thân không có bản lĩnh thì nghĩ cách để người có bản lĩnh giúp đỡ, ngươi tưởng tại sao nàng ta lại bỏ nhiều tâm tư vào Linh Ôn như ? Thật lòng hắn sao? Thật buồn ."

Kinh Hồng không nên lời, những thủ đoạn này ta đều đã dùng, không ai hiểu rõ hơn ta về những mánh khóe trong đó.

21

Thấy ảo tưởng của Kinh Hồng về tiên giới đã tan vỡ gần hết, ta bình tĩnh nhắc nhở: "Sự khác biệt giữa tiên nhân và phàm nhân chỉ nằm ở tuổi thọ dài ngắn, nếu có thể trường sinh bất tử, phi thăng hay không phi thăng có gì khác biệt."

Kinh Hồng suy nghĩ một lúc, vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: "Những gì ngươi ta có thể hiểu không hoàn toàn đồng ý, chỉ cần ta đủ mạnh, ta có thể hành xử quang minh chính đại, có thể kiên trì nhân nghĩa đạo đức, người khác sống thế nào là chuyện của người khác, ta chỉ cần quản tốt bản thân mình."

Thấy nàng vẫn kiên trì, ta không khuyên nữa: "Vì ngươi đã quyết định rồi, thì đi đầu thai luân hồi đi, trăm năm sau ngươi sẽ lại đến Ma vực một lần, đến lúc đó sẽ có một công đức lớn giúp ngươi phi thăng tiên giới."

Linh Ôn và những người khác sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra vấn đề của Trừ ma đan sa, Kinh Hồng không nên lưu lại nhân gian lâu.

Nàng cũng đã sớm chán ghét cảm giác bị nhốt trong cơ thể lại không gì, lập tức muốn rời đi.

Nhưng ngay khi nàng sắp rời đi thì biến cố đã xảy ra.

Nàng vốn chỉ là linh thể hư ảo, mà dần dần trở nên rõ ràng!

Kinh Hồng rất kinh ngạc, quay đầu ta: "Ngươi lại ? Tại sao ta không đi ?"

Nàng biểu cảm nghi hoặc không phải đang nghi ngờ ta.

Ta cũng sửng sốt một chút rất nhanh ta đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Có người muốn giữ lại thần hồn của "Kinh Hồng", người tám phần là Linh Ôn!

Linh Miểu không thể có tu vi của "Kinh Hồng." ắt hẳn sẽ không cam tâm, một khi nàng ta phát hiện ra Trừ ma đan sa có hiệu quả với "Kinh Hồng", ắt hẳn sẽ nghĩ cách thuyết phục Linh Ôn tìm "Kinh Hồng."

Bây giờ bọn họ đã dùng thuật pháp tìm nơi ở của thần hồn "Kinh Hồng", chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tìm đến.

Ta nhịn không , đúng là khiến người ta yên tâm, không cần ta đích thân đi tìm bọn họ lấy tiên cốt.

22

Điều bất ngờ là, người tìm đến Ma vực trước Linh Ôn và Linh Miểu lại là Văn Tâm và Văn Chỉ.

Văn Tâm trước khi đi đưa thư hòa ly đã báo tin cho Văn Chỉ trước, Văn Chỉ vừa mới đến chân núi thì nghe tin mẫu thân "Kinh Hồng." bị phụ thân Linh Ôn đánh đến hồn phi phách tán.

Văn Chỉ tâm tư nhạy cảm, đối với việc phụ thân Linh Ôn là người như thế nào, hắn đã sớm rất rõ, cũng vì mới đi du ngoạn nhiều năm không về nhà.

Hắn không đi tìm Linh Ôn truy hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà trước tiên tìm đến huynh trưởng Văn Tâm đang bị giam giữ.

Hai huynh đệ vốn định thử tìm thần hồn của mẫu thân lại phát hiện ra trạng thái của mẫu thân "Kinh Hồng." không chết không sống, lần theo hơi thở thì tìm đến Ma vực.

Văn Tâm và Văn Chỉ vừa thấy ta nửa sống nửa chết, lại cảm nhận hơi thở của "Kinh Hồng." tỏa ra từ trên người ta, tưởng rằng ta đã nuốt thần hồn của mẫu thân bọn họ, liền đỏ mắt muốn ta để báo thù cho mẫu thân đã chết.

Ngay khi ta chuẩn bị trói hai tên ngốc chẳng biết gì kia lại thì Kinh Hồng ẩn núp ở một bên hiện ra, đứng chắn giữa bọn họ và ta.

Văn Tâm và Văn Chỉ đều sửng sốt, sau khi dừng tay thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ Kinh Hồng.

"Mẫu thân! Quả nhiên người vẫn còn sống!"

"Mẫu thân! Sao người lại ở Ma vực?"

Hai người vừa cảnh giác với ta, vừa hỏi thăm hình của Kinh Hồng.

Kinh Hồng khẽ thở dài, ta rồi lại Văn Tâm và Văn Chỉ, sắc mặt phức tạp.

Văn Tâm và Văn Chỉ nhận ra bầu không khí không ổn, vẻ kinh hỉ trên mặt thu lại, chuyển sang quan sát sự tồn tại của ta.

Đối với sự tồn tại của Văn Tâm và Văn Chỉ, cảm của ta rất phức tạp, ta đối với Linh Ôn chỉ có tính toán chứ không có , sinh ra bọn họ chỉ là thuận theo sự phát triển của nhân quả hai đứa trẻ này là do ta nuôi lớn từ nhỏ, tất cả những ký ức tốt đẹp về thân của ta đều đến từ bọn chúng.

"Ta không phải là mẫu thân của các ngươi, nàng ấy mới là."

Người mở lời trước là Kinh Hồng, một câu khiến Văn Tâm và Văn Chỉ đều ngây người tại chỗ.

Văn Tâm miễn cưỡng , liếc ta rồi với Kinh Hồng: "Mẫu thân, người đang , con không hiểu."

Văn Chỉ cũng không hiểu: "Mẫu thân, người đang , người sinh ra và nuôi dưỡng con, con sao có thể nhận nhầm ."

Ta bị lời của Văn Chỉ chọc , không nhịn mà bật .

Ngay lập tức, Văn Tâm và Văn Chỉ đều chuyển ánh mắt sang ta.

Mối quan hệ giữa ta và bọn họ có hơi rắc rối khi giải thích, thay vì bằng miệng, chi bằng để bọn họ tự xem.

Ta khẽ búng ngón tay, hai luồng hào quang nhỏ bay về phía Văn Tâm và Văn Chỉ.

Hai người giơ tay lên đỡ không đỡ gì, hào quang tan đi, cả hai cùng bị kéo vào cảnh tượng quá khứ.

Kinh Hồng lo lắng đến mức mất bình tĩnh, quay đầu trừng mắt ta: "Nhi tử do chính ngươi dạy dỗ, ngươi không thể rõ ràng với bọn họ sao, sao cứ tay chân thế."

Ta đang bận dưỡng sức, lười tranh cãi với nàng: "Tất nhiên là tay tiện hơn."

Kinh Hồng bị chặn họng, quay đầu lại, mới phát hiện Văn Tâm và Văn Chỉ chỉ tạm thời ngất đi mà thôi, nàng tức giận liếc ta, không gì nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...