13.
Gần đây, trong phủ có một vị tiểu thư xinh đẹp đến.
Nàng là biểu muội của Lục Kiến Thanh, tên là Quý Chiêu Huỳnh, lớn lên với hàm răng trắng cùng đôi lông mày thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần*. Nghe hàng năm đều đến Lục phủ ở lại một thời gian.
(*) Nguyên văn là thiên kiều bách mị - 千娇百媚
Mới đầu rất có thiện cảm với nàng ấy, tuy rằng mọi người trong Lục gia thấy nàng đều gượng , mà ta thấy nàng hoạt bát đáng , lại xấp xỉ tuổi ta, cho nên ta thực sự thích nàng.
Lục Kiến Thanh thậm chí còn thương nàng ấy nhiều hơn, có đồ chơi gì mới đều muốn tặng cho nàng, ngay cả chiếc vòng tay cho là rất hiếm có mà Nhị di nương tặng ta, hắn cũng cho nàng đeo vài ngày.
Thực ra ta cũng không cảm thấy có gì, dù sao cũng chỉ cho nàng mượn đeo hai ngày, Nhị di nương trước giờ luôn dịu dàng lại quăng cho Lục Kiến Thanh cái sắc lẹm như đao, trực tiếp đòi trả lại rồi nặng nề đặt vào tay ta.
Trong hoa viên, ta cùng hai vị di nương đang ngồi trò chuyện cùng nhau, đôi mắt phượng hẹp dài của Tam di nương thỉnh thoảng lại liếc Quý Chiêu Huỳnh đang cùng Lục Kiến Thanh viết chữ đánh đàn cách đó không xa, khịt mũi hừ lạnh.
“Không phải chỉ biết nhiều hơn vài chữ thôi sao, nếu bàn về chuyện kinh doanh, nàng có đánh bàn tính vang hơn ta không?”
Ta rất tò mò, tại sao hai vị di nương lại ghét Quý Chiêu Huỳnh đến , "Tam Di nương, vì sao các ngươi lại không thích tiểu biểu muội đến ?"
Tam di nương nặng nề hừ lạnh một tiếng, lại ném cho Quý Chiêu Huỳnh một ánh mắt cực kỳ khinh thường, "Nàng nhỏ bé? Lòng của nàng ta cũng không nhỏ."
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác mù mờ của ta, Nhị di nương thở dài, mở miệng : “Việc này vốn nên cảnh báo cho con, cho con cũng chẳng gì.”
Sau đó, Nhị di nương liền kể chi tiết nguyên do cho ta nghe.
"Kiến Thanh cùng Quý Chiêu Huỳnh từ nhỏ đã định hôn ước, ước định Kiến Thanh mười bảy tuổi sẽ thành thân, kết quả mười hai tuổi năm ấy Kiến Thanh vì Quý Chiêu Huỳnh trèo lên cây lấy con diều, bị ngã rồi trở thành dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc như hiện giờ.”
"Sau đó, Quý gia liền lật lọng, thực ra chuyện này cũng không có gì, người cha mẹ ai mà không nghĩ đến con cái, Quý gia vẫn tiếp tục dựa vào Lục gia kiếm tiền, không hủy bỏ hôn ức, lại tiếp tục trì hoãn mối hôn sự.”
“Sau đó lại trực tiếp truyền ra tin tức Quý Chiêu Huỳnh đã đính hôn cùng Phàn gia công tử. Trước ngày thành hôn mấy ngày, Phàn gia công tử kia cùng một kỹ nữ đang quấn lấy nhau, bị Quý Chiêu Huỳnh bắt ngay tại trận.” .
“Nghe còn khiến nàng bị nhiễm bệnh, vì lại muốn quay lại gả cho Kiến Thanh. Mấy chục năm nay Quý gia nhờ cậy vào Lục gia buôn bán lời không ít bạc, vong ân phụ nghĩa như , thật sự không nên."
Nhị di nương vừa dứt lời, cách đó không xa liền nghe thấy tiếng lanh lảnh của Quý Chiêu Huỳnh, Tam di nương mắng một tiếng “Đứa ngốc”, ánh mắt sắc bén như đao quăng về phía Lục Kiến Thanh.
Ta lần theo tiếng lại, Lục Kiến Thanh đang nắm tay Quý Chiêu Huỳnh, chuẩn bị dẫn nàng đến chỗ khác chơi.
Hiện giờ đã biết nguyên do, khi lại nàng, cảm thấy nàng không còn đáng như trước nữa.
Tam di nương vẻ mặt không thể tin nổi, quay đầu ta, lại Lục Kiến Thanh, vẻ mặt trở nên cực kỳ xấu.
"Thư nha đầu, chuyện này con đều có thể chịu đựng sao? Chẳng lẽ con không để ý sao? Lục phủ này ngoại trừ đứa ngốc Lục Kiến Thanh kia, từ trên xuống dưới ngay cả con chó cũng không thích Quý Chiêu Huỳnh.”
14.
Ta do dự rồi đứng dậy đi về phía Lục Kiến Thanh, ta muốn với hắn đừng quá thân mật với Quý Chiêu Huỳnh, đối với thanh danh của nữ hài tử cũng không tốt.
Ta vừa mới đi tới hòn giả sơn, Quý Chiêu Huỳnh liền thấy ta, quay người lại ý trong trẻo hỏi Lục Kiến Thanh: “Kiến Thanh, huynh nắm tay của muội cùng nắm tay Vọng Thư có gì khác nhau không?”
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút, còn thật sự nghiêm túc trả lời: "Vọng Thư từ nhỏ đã chịu khổ, lòng bàn tay nàng có vết chai, không mềm mại non mịn bằng tay muội."
Ta ngây ngốc sững người tại chỗ, trong nháy mắt có chút xấu hổ, rút tay vào ống tay áo, ngón tay chạm vào vết chai trên lòng bàn tay.
Ta đã quen việc từ nhỏ, sao có thể so sánh với mười ngón tay không dính nước xuân của đại tiểu thư.
Tam di nương đi tới phía sau ta, đẩy ta, ý bảo ta tiến lên, ta lắc đầu, sau đó cúi đầu chẳng câu nào.
"Thiếu phu nhân..." Hề Nguyệt ở phía sau nghe lời khiêu khích của Quý Chiêu Huỳnh, cũng là vẻ mặt phẫn hận bất bình.
"Con cái nha đầu ngốc này, đúng là chỉ có chút tiền đồ, lùi lại, xem ta này."
Dứt lời, Tam di nương hung hăng bước tới, đập vào vai Lục Kiến Thanh, sau đó rút tay hai người đang nắm ra.
"Tiểu tử đáng ch.et, con cũng muốn bắt chước kẻ phụ lòng ta trước đây sao? Hắn đã ch.et từ lâu rồi, mới tổ chức ngày giỗ vào hôm trước, tốt không học lại học cái xấu, sợ rằng con cũng không biết phân biệt phải trái*! Liễu nát hoa tàn** như cũng cho là báu vật, con tránh ra cho ta!”
(*) Nguyên văn trư du mông liễu tâm - 猪油蒙了心: Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, việc không phân phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.
(**) Nguyên văn là tàn hoa bại liễu - 败柳残花 nghĩa là liễu nát hoa tàn hay di.em hết thời.
Dứt lời, lập tức xách Lục Kiến Thanh ra phía sau nàng, ánh mắt Quý Chiêu Huỳnh lại tràn đầy vẻ khinh thường, khí thế liền áp đảo nàng.
"Trông điệu bộ của Quý tiểu thư thế này, mười tám loại chiêu thức câu dẫn người đều đã sử dụng, là sẵn sàng thiếp cho Kiến Thanh sao? Tuổi còn trẻ vì sao lại không thành thật như ?"
"Ngươi..." Quý Chiêu Huỳnh trong nháy mắt mất đi dáng vẻ dịu dàng khôn khéo vừa rồi, thay vào đó là vẻ tức giận đến đáng sợ.
Xem chừng nàng thường xuyên bị Tam di nương chế nhạo, cho nên không khí giữa hai người mới giương cung bạt kiếm như .
Lục Kiến Thanh nghe không hiểu ý Tam di nương, vội vàng chạy về phía trước lội qua vũng bùn, "Tam di nương, người đang cái gì ? Ta đã có Vọng Thư rồi, đời này ta chỉ muốn Vọng Thư thôi."
Mặt Quý Chiêu Huỳnh đỏ bừng, chằm chằm Lục Kiến Thanh, so với lời giễu cợt của Tam di nương, hiển nhiên lời cự tuyệt nhẹ nhàng kiên quyết của Lục Kiến Thanh càng khiến nàng không còn mặt mũi.
Hết lần này tới lần khác, Lục Kiến Thanh không hiểu rõ khúc mắc, liền bước tới kéo Tam di nương ra, trong miệng còn : "Tam di nương, lời của người quá khó nghe, người cũng không thể chuyện như với Vọng Thư nha, tính nàng mềm yếu, da mặt lại mỏng, chịu không nổi đâu.”
Tam di nương thấy hắn như thật sự trong lòng khinh thường hắn, vung tay áo đẩy hắn ra thật xa.
"Phắn sang một bên đi, đừng đến dỗ lão nương, người nên dỗ thì không dỗ, tiểu thiếu phụ của con lúc này không biết trốn đi đâu mà khóc kìa, còn không mau đi nhận lỗi đi, con đúng là đồ ngốc!"
Lục Kiến Thanh nghe thấy ta khóc, cũng không rảnh để ý đến việc Tam di nương mắng hắn ngốc, vội vàng trở về tìm ta.
Tam di nương thấy Lục Kiến Thanh không có ở đây, chuyện càng không chút kiêng dè*, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi Quỷ Chiêu Huỳnh mà mắng.
(*) Nguyên văn là khẩu vô giả lan - 口无遮拦 nghĩa là nghĩ gì nấy, thẳng thắn
"Quý Chiêu Huỳnh, ta cho ngươi biết, Kiến Thanh nhà chúng ta vừa mới lấy thê tử, tạm thời không cần nạp thiếp, cho dù có phải nạp thiếp, cũng không đến lượt kẻ một kẻ hư hỏng như ngươi."
Quý Chiêu Huỳnh nghe hai tay tức giận đến run cả lên, chỉ vào Tam di nương.
"Ngươi cũng bị người khác không cần tới, so với ta tốt hơn chỗ nào?"
Tam di nương lạnh một tiếng, phun ra năm chữ*.
"Đồ phụ nữ hư hỏng."
(*) Nguyên văn là hai chữ “破鞋”, khi chuyển sang tiếng Việt hiểu như người phụ nữ buông thả, quan hệ bừa bãi
Quý Chiêu Huỳnh giậm chân, một chút cũng không còn dáng vẻ đại tiểu thư rụt rè như trước.
“Vả lại ngươi chỉ là một di nương, ngươi dựa vào cái gì thay Kiến Thanh chủ?”
Tam di nương móc móc lỗ tai, miệng nhẹ nhàng .
“Còn tốt hơn là đồ phụ nữ hư hỏng.”
Quý Chiêu Huỳnh tức giận đến mức bật khóc.
"Ta di nương nghe, như là phạm ta!"
Tam di nương cuối cùng cũng ngước mắt lên nàng.
"Ta thật muốn xem đồ phụ nữ hư hỏng như ngươi có thể nên trò trống gì!"
15.
Trong bữa tối, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng Quý Chiêu Huỳnh đâu cả.
Nghe nàng đi cáo trạng Tam di nương với Lục phu nhân, Lục phu nhân chỉ thản nhiên rằng tính nàng vốn đã như , khẩu thị tâm phi*, còn dặn Quý Chiêu Huỳnh đừng chuyện với Tam di nương lúc nàng tức giận.
(*) Khẩu thị tâm phi nghĩa là miệng thì tâm lại không phải , miệng một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo
Quý Chiêu Huỳnh sửng sốt một chút, sau đó tìm cái cớ trực tiếp về nhà, hành lý mang theo cũng chưa thu dọn.
Trong nửa tháng kể từ khi nàng đến đây, không khí trên bàn ăn vẫn luôn kìm nén. Hôm nay nàng rời đi, không khí cũng thoải mái hơn một chút.
Lục Kiến Thanh gắp đồ ăn cho ta, ta không ăn, cũng cúi đầu không .
Hắn ngồi bên cạnh ta, thấy vẻ mặt vô cảm của ta dáng vẻ thoáng chốc lúng túng*, hết chằm chằm di nương, lại chằm chằm Lục phu nhân, thấy mọi người đều phớt lờ hắn, hắn cúi đầu không biết phải sao.
(*) Nguyên văn là thủ túc vô thố - 手足无措 nghĩa là lúng túng; luống cuống; không biết thế nào; vô cùng lúng túng
Ta thấy dáng vẻ bất lực như của hắn, có chút không đành lòng, vốn chỉ là tâm tư của một nữ nhi, qua một thời gian liền ổn.
Ai có thể ngờ rằng Lục Kiến Thanh vì để dỗ ta vui vẻ, lúc nghỉ trưa đã lấy bút lông vẽ lung tung lên mặt ta.
Ta vừa mới tỉnh dậy ra ngoài, hạ nhân trong phủ đều bụm miệng lại , Hề Nguyệt vội chạy tới, thấy bộ dạng của ta liền vội vội vàng vàng lấy nước cho ta rửa mặt.
Ta ba bộ râu đặc biệt bắt mắt trên mặt mình qua gương đồng, càng thêm tức giận.
"Lục Kiến Thanh!"
Lục Kiến Thanh vội vàng chạy vào, khuôn mặt hắn cũng tự mình vẽ đến rối tinh rối mù, bốn mắt nhau, ta thực sự vừa xấu hổ vừa tức giận, không muốn chuyện với hắn nữa.
Buổi tối, ta cũng không rửa chân cùng hắn, lúc ngủ cũng quay lưng về phía hắn, hắn không biết mình sai chỗ nào.
Hắn lại gần ta, ta cũng liền ngước mắt lên hắn.
"Vọng Thư, hôm nay nàng sao , tại sao lại không vui rồi?" Lục Kiến Thanh thấy ta vẫn còn tức giận, dè dặt hỏi han.
Ta đột nhiên cảm thấy thật thất bại, hắn không hiểu chuyện gì, ta đây tức giận với hắn thì có ích gì đâu.
Chỉ là nghĩ đến Quý Chiêu Huỳnh, trong lòng ta lại cảm thấy chua xót, nàng là Quý gia tiểu thư mỹ lệ lòng người, ta lại bị Lục Kiến Thanh vẽ thành một con mèo nhỏ.
Lúc này thấy hắn, trong lòng bắt đầu nghĩ rằng nếu hắn là một nam nhân bình thường thì tốt rồi.
Nhưng rồi nghĩ lại một lúc, nếu đầu óc hắn khỏe mạnh, sao đến lượt ta thành hôn với hắn.
Không thể suy nghĩ kỹ càng, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy thất bại.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của ta, Lục Kiến Thanh giật mình sửng sốt hồi lâu, khi lên tiếng lần nữa, mà lại đọc lên một bài thơ.
“Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc.*”
(*) Câu thơ có nguồn gốc từ bài “Giai nhân ca” của Lý Diên Niên. Dịch nghĩa: Ở phương Bắc có một người đẹp, đẹp nhất đời mà đứng riêng một mình. Quay đầu lại một lần thì nghiêng thành trì của người ta, quay đầu lại lần nữa thì nghiêng nước người ta. (có thể tra thêm điển tích, điển cố, bài thơ này là nguồn gốc của từ khuynh quốc khuynh thành hay nghiêng nước nghiêng thành)
Kỳ thực sau khi nghĩ thông suốt, ta đã không còn tức giận, chỉ là thấy hắn tác oai tác quái như , ta không muốn để tâm đến hắn nữa.
Vì thế nên ta không hé răng, khuôn mặt vô cảm hắn.
Lục Kiến Thanh thấy ta không có biểu hiện gì, nghĩ nghĩ, liền đổi bài khác.
“Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa tầm nga my. Đãn kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm hận thùy…*”
(*) Câu thơ có nguồn gốc từ bài “Oán Tình” của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Người đẹp cuốn chiếc rèm ngọc, ngồi thật lâu, ủ rũ mày ngài. Chỉ thấy nước mắt đẫm ướt, không biết đang giận ai đây.”
Vừa dứt lời ta liền phì một tiếng bật , không ngờ hắn trông ngốc nghếch như , thấy ta không vui vẫn biết cách lời dỗ dành để an ủi ta.
"Vọng Thư, cuối cùng nàng cũng chịu để ý tới ta, tại sao hôm nay nàng lại không vui ?"
Có một số chuyện nó vòng vo hắn nghe cũng không hiểu, vì thế ta liền thẳng với hắn.
"Chàng không thể nắm tay Quý Chiêu Huỳnh nữa, chàng đã thành thân, chưa kể lúc trước hai người còn có hôn ước, càng phải cách xa nàng ấy một chút."
Lục Kiến Thanh nghe trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nghĩ ngợi một lúc, nhỏ giọng , "Nàng là biểu muội của ta nha."
Nào có ca ca muội muội nào lớn như rồi còn thường xuyên nắm tay nhau, vì thế ta liền cố ý vẻ mặt nghiêm túc, để hắn ý thức đây là một chuyện rất quan trọng.
"Biểu muội cũng không , chàng chỉ có thể nắm tay của ta."
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ta: “Nếu ta thân thiết với nàng ấy quá mức, nàng sẽ phớt lờ ta phải không?”
Ta không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Lục Kiến Thanh do dự một lát, cuối cùng cũng nghe theo lời ta, : “Vậy rồi, ta sẽ tránh xa nàng ấy chút.”
“Cũng không phép vẽ lung tung lên mặt ta nữa.”
"Được ."
16.
Trong chớp mắt gần đến Tết Trung Thu.
Kể từ lúc thành hôn tới nay, ta vẫn luôn lo lắng về bệnh của a nương, đã qua rất nhiều ngày lại muốn trở về thăm nàng.
Nghĩ đến a nương còn mặc quần áo đầy miếng vá không nỡ mua bộ mới, tấm vải Lục gia tặng cho nàng quá mức hoa lệ, nàng cũng không nỡ mặc lúc lao , liền muốn chọn thêm cho nàng hai mảnh vải trơn giản dị.
Sau khi bước ra từ tiệm tơ lụa của Lục gia, cờ lại gặp phải hai người lần trước, ta vờ như không thấy đi lướt qua bọn họ, lại bị bọn họ ngăn lại.
"Tiểu nương tử, ngươi đi đâu ? Tại sao lần này tên ngốc Lục gia kia không đi cùng ngươi?"
Ta không muốn đáp lại bọn họ, bọn họ vẫn bám theo ta.
Ta lùi lại, giữ khoảng cách với bọn họ, nơi này nhiều người nhiều miệng, nếu ở chỗ này tranh cãi, còn không biết sẽ bị đồn đoán thế nào nữa.
"Phía sau ta là cửa tiệm của Lục gia, các ngươi còn như ta sẽ gọi người."
Ai ngờ hai tên vô lại này lại không hề sợ hãi, ngược lại còn một cách khiêu khích, vừa vừa tiến đến gần ta, “Ngươi gọi đi, ngươi gọi đi.”
“Hai vị công tử tại sao lại bắt nạt một tiểu nữ tử như , thực sự không phải là điều mà một quân tử sẽ .”
Một giọng lạnh lẽo vang lên từ phía sau, ta quay người lại, chỉ thấy một nam tử khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc quần áo giản dị, ánh mắt thâm thúy sống , sống mũi cao thẳng.
Lúc này đang đứng cạnh xe ngựa, lặng lẽ mà quan sát tĩnh nơi này, dáng người cao ngất, khí chất thanh nhã.
"Lục... Lục..."
Hai người trước mặt thấy hắn đều trợn mắt há mồm, không lời nào trọn vẹn, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy.
"Hôm nay đa tạ công tử." Ta cúi đầu, cúi người hành lễ.
"Cô nương không cần khách khí, tiện tay giúp đỡ* mà thôi, nương xin cứ tự nhiên."
(*) Nguyên văn là cử thủ chi lao - 毫不费力, ý chỉ việc đơn giản, không phí sức lực.
Ta trở về nhà, đem tấm vải cho a nương, lôi kéo tay nàng ngồi ở trong viện, sau khi xuất giá, thời gian ở bên a nương ngày càng ít đi.
"Nha đầu, đừng lo lắng cho a nương, Lục phu nhân đã tìm cho ta lang trung tốt nhất trong thành, hiện giờ bệnh của a nương đã khỏi hẳn rồi."
Trước đó vài ngày a nương ngã bệnh phải chịu không ít cực khổ, cả người đã gầy một vòng lớn, hiện giờ thấy nàng sắc mặt hồng hào, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm.
Ta tán gẫu cùng a nương thêm vài câu, trước khi trời tối mới trở lại Lục phủ. Vừa bước vào phủ, Lục Kiến Thành liền tới đón ta, trông rất vui vẻ.
"Vọng Thư, cuối cùng nàng cũng trở lại. Hôm nay ca ca ta đã về, ta dẫn nàng đi gặp hắn." Nói xong, không đợi ta giải thích đã kéo tay của ta đi về phía viện tử của tổ mẫu.
Ca ca của Lục Kiến Thanh đang ở bên bàn đá ngồi quay lưng về phía chúng ta chuyện phiếm cùng tổ mẫu, nghe thấy tiếng , quay người đứng dậy, khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Hôm nay tổ mẫu gặp đại tôn tử rất vui mừng, mỉm : "Kiến Dương, đây là người ta vừa kể với con, tức phụ* mà Kiến Thanh vừa mới rước về, Vọng Thư, là một nha đầu hiền lành ngoan ngoãn. Vọng Thư, mau tới xem đại ca của con.”
(*) tức phụ là nàng dâu
Hóa ra là nam tử mà ta gặp ở tiệm tơ lụa hôm nay.
Hắn là ca ca của Lục Kiến Thanh, Lục Kiến Dương, chẳng trách lại chính trực như .
17.
Buổi tối, Lục Kiến Thanh ôm ta, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về ca ca của hắn, có thể ra hắn thực sự rất thích đại ca của mình.
Khi , tay lại vuốt ve eo của ta, mấy ngày gần đây chúng ta càng ngày càng thân mật, vì thế ta thử hỏi hắn một câu.
"Kiến Thanh, chàng có muốn viên phòng cùng ta không?"
Lục Kiến Thanh sửng sốt, hắn không hiểu viên phòng có ý nghĩa gì.
"Viên phòng là gì?"
Ta đỏ mặt ghé vào lồng ngực hắn.
“Chính là sinh một đứa nhỏ.”
Lục Kiến Thanh nghe hai mắt sáng lên.
"Tất nhiên là nguyện ý."
Liên tiếp hơn nửa tháng, khi chà lưng cho ta Hề Nguyệt thường nhỏ giọng than thở.
"Không ngờ tiểu thiếu gia lại không biết thương hương tiếc ngọc như ."
Ta ghé vào thùng gỗ, nước nóng bốc lên làn khói mịt mờ khiến ta hơi buồn ngủ.
Hai ngày qua ta đã học một cách, chỉ cần cố ý vô kêu đau, hắn sẽ kiềm chế đi rất nhiều.
"Thiếu phu nhân, với hình này, quý phủ sắp có thêm con trai rồi."
Mặt ta nóng bừng, mắng.
"Nguyệt nhi lúc nào cũng trêu chọc ta."
18.
Tết Trung thu sắp đến, Quý Chiêu Huỳnh lấy cớ tặng lễ lại đến đây.
Có lẽ trước đây bị chế giễu, lần này nàng không đến một mình, còn dẫn theo ca ca của nàng cùng nhau đến.
Không biết có phải là do ta tưởng tượng hay không, chung quy ta luôn cảm thấy ánh mắt của Quý Thần Phong không có ý tốt mà luôn chằm chằm vào ta.
"Vọng Thư, Quý Thần Phong cũng không phải loại người lương thiện gì, con nhớ tránh xa hắn một chút." Nhị di nương lén với ta.
"Hắn dám gì Vọng Thư? Ta không tha cho hắn." Tam di nương sắc mặt có chút hung ác, lúc tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài kia trông vô cùng xinh đẹp.
Ta gả cho Lục Kiến Thanh gần nửa năm, mọi người trong Lục gia đều đối xử với ta rất tốt, hai vị di nương coi ta như con ruột mà thương.
"Quý Chiêu Huỳnh vẫn quấn quýt lấy Kiến Thanh không tha, còn có mấy ngày nữa mới đến Tết Trung Thu, đoán chừng trước Tết Trung Thu bọn họ cũng sẽ không rời đi."
Nhị di nương đặt chén trà trong tay xuống, vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Trước kia chỉ có một mình Quý Chiêu Huỳnh, năm nay lại có thêm một Quý Thần Phong, Quý gia lần này thật sự không coi mình là người ngoài."
"Ai không phải như , vừa thấy mặt Quý Chiêu Huỳnh kia ta liền cảm thấy khó chịu. Về điểm này sao nàng ta có thể che giấu tâm tư nhỏ nhặt của mình với ta, rõ ràng chính là muốn gả cho Kiến Thanh thiếp..."
Tam di nương xong, thấy ta còn ngồi ở trước mặt, vội vàng im lặng, sợ ta suy nghĩ lung tung, liền lên tiếng an ủi ta.
"Vọng Thư, con yên tâm đi, trong lòng Lục phu nhân cũng không muốn nàng vào cửa. Chỉ cần còn dỗ dành Kiến Thanh cho tốt, đời này Quý Chiêu Huỳnh đừng hóng nghĩ đến việc bước vào cửa Lục gia."
Nhị di nương gật đầu, đồng với những điều Tam di nương , hai nàng tuy đôi lúc xảy ra tranh cãi, với một số chuyện quan điểm của bọn họ lại nhất quán đến mức thần kỳ.
"Quân Việt đúng, phu thê lúc nào cũng phải tin tưởng lẫn nhau, nếu con cùng Kiến Thanh thân thiết, đương nhiên sẽ không ai có thể chia rẽ ."
Ta gật đầu, ghi nhớ từng lời căn dặn của hai vị di nương.
Bạn thấy sao?