Vọng Thanh Thu – Chương 1

1.

Ngày thành hôn ấy, khách khứa đến Lục phủ trong tiếng chiêng trống ngợp trời.

Ta hỷ nương đỡ vào kiệu hoa, còn chưa đi hai bước khăn voan đã bị một bàn tay trắng nõn sạch sẽ đưa đến chuẩn bị vén lên. May mà bị hỷ nương và đám nha hoàn ngăn kịp.

"Tiểu thiếu gia, không thể gấp . Đến tối khi phòng mới có thể vén khăn voan đỏ của nương tử."

"Nàng ấy không nóng sao?" Lục công tử lên tiếng hỏi, giọng vô cùng êm tai, trong trẻo mà dễ nghe.

"Chất vải rất nhẹ, không nóng." Hỷ nương , kiên nhẫn giải thích cho hắn.

Trước phía trước khẽ ừ một tiếng, bàn tay dài trắng nõn thu về, quả nhiên không gì nữa. Hắn quay lại với ta một câu: "Nàng cẩn thận, đừng để bị ngã."

Thấy hắn biết quan tâm người khác ta vô cùng kinh ngạc, cúi đầu xuống cũng chỉ có thể thấy góc áo cưới đỏ rực giống của mình.

Tiếp theo là bái đường. Lục Tiểu công tử thực sự không biết gì, mỗi một bước đều cần có hỷ nương và nha hoàn dạy hắn. Nhưng các nàng gì hắn cũng đều theo y , vô cùng nghe lời.

Mọi người sợ hắn ngốc nên không có ai dám chúc rượu hắn, để hắn sớm vào hỷ phòng.

Ta ngồi ngay ngắn trên giường rải đầy nhãn và táo đỏ, nghe hỷ nương dạy Lục tiểu công tử cầm gậy vén khăn voan lên.

Trong lòng ta thực ra cũng có chút khẩn trương, dù sao thì trước khi thành thân ta cũng chưa từng gặp mặt hắn, bây giờ lòng ta cũng như chiếc gậy giữa không trung kia. Đôi mắt dần thấy ánh sáng trở lại, ta ngẩng đầu hắn, chỉ một ánh mà ngây ngốc tại chỗ.

Người trước mặt môi hồng răng trắng, mi dài mắt sáng, mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn. Đặc biệt là đôi con ngươi như biết kia, hắn tủm tỉm ta khiến ta không thể rời mắt .

Hỷ nương thấy thế liền nở nụ , không nhịn mà mở miệng trêu hắn: "Tiểu thiếu gia, tân nương tử đẹp không?"

Lục Kiến Thanh nhẹ nhàng nâng mặt ta, nghiêm túc một lúc sau đó trịnh trọng phun ra một chữ: "Đẹp."

Ta cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai. Lục tiểu công tử rất thẳng thắn, lưu loát tiếp: "Tú lệ dịu dàng, trắng nõn lòng người như tổ mẫu đã ."

"Tiểu thiếu gia không phải là người hay khen người khác đâu nương tử."

Đám nha hoàn xung quanh rúc rích lên, trong đó có Nguyệt Nhi, chính là nha đầu đã đỡ ta hôm nay.

Không bao lâu sau, hỷ nương vui vẻ dẫn theo đám nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Lục Kiến Thanh.

2.

"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"

Ta đang chần chừ không biết có nên cái gì đó hay không thì Lục tiểu công tử đã lên tiếng trước. Hắn đang ngồi trên giường với ta, đôi con ngươi trong trẻo ta.

Ta không muốn hắn, cúi đầu đáp: "Năm nay thiếp vừa tròn mười lăm."

"Ta mười tám, ta là ca ca của nàng."

"Công tử là phu quân của thiếp, không phải ca ca." Ta buồn , trong lòng thầm sao hắn có thể ca ca của ta.

"Nàng tên là gì? Tổ mẫu nàng là Thư nha đầu?"

Có lẽ là do chưa quen, Lục Kiến Thanh ngồi đó, khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt, ánh mắt tràn đầy sự ngây thơ khiến ta đỏ mặt gật đầu.

Nói đến đây ta lại có chút yên tâm. Tuy rằng Lục tiểu công tử có hơi ngốc cách chuyện rất rõ ràng.

"Thiếp là Vọng Thư, Vọng trong ngưỡng vọng ( lên), Thư trong thư thái, là tên mà cha đặt cho."

Ta chậm rãi , không biết là hắn nghe xong có hiểu không.

Lục Kiến Thanh nghe thì cúi đầu im lặng trong chốc lát như đang ngẫm nghĩ gì đó, câu tiếp theo lại khiến ta vô cùng kinh ngạc.

"Vọng Thư, ngưỡng vọng thiên không vân quyển vân thư, quả nhiên là cái tên vô cùng đẹp."

*ngưỡng vọng thiên không vân quyển vân thư: lên trời mây cuộn mây tan.

Nói xong thì nở nụ . Nụ và đôi mắt hắn đều tỏa sáng, khi lên tiếng chuyện thêm, giọng mang theo vài phần nhẹ nhàng:

"Ta là Lục Kiến Thanh, thiên tịnh vũ sơ , thu thanh nhân canh thanh*. Ta sinh vào lập thu, cha đặt cho ta cái tên này mong ta người công minh liêm khiết."

*câu này hiểu đơn giản là mưa tạnh trời quang, thu trong người cũng sạch.

Ta gật đầu, quả là người cũng như tên. Lục thiếu công tử ngây thơ không chút bụi trần, quả nhiên là trăng trong gió mát.

3.

Kế tiếp hẳn là nên phòng.

Chỉ là, kẻ ngốc thế nào có thể phòng đây.

Trong phòng nến đỏ bập bùng nhảy nhót, tựa như tâm trạng đang thấp thỏm không yên* của ta lúc này.

(*) Nguyên văn là thất thượng bát hạ - 七上八下, là một thành ngữ miêu tả tâm trạng lo lắng, bồn chồn, không yên tâm hoặc không thể tập trung.

Nhớ đến lời dạy bảo của a nương trước khi thành thân, khuôn mặt mi thanh mục tú* của Lục Kiến Thanh trước mắt, có chút khó khăn mở lời: “Phu quân, thiếp, thiếp giúp người thay quần áo…”

(*) Mi thanh có nghĩa là đường nét lông mày rõ ràng, còn mục tú để đến đôi mắt sáng và thanh tú.

Dứt lời, ta chậm rì rì đứng dậy bước đến trước mặt hắn, cởi quần áo của hắn, đôi tay có hơi run rẩy.

“Để ta tự mình .”

Lục tiểu công tử thấy tay của ta ngày càng run rẩy đến lợi , liền tự mình cởi hỷ phục, xếp ngay ngắn đặt ở cuối giường.

Ta dáng vẻ chỉ còn một lớp áo lót bên trong của Lục Kiến Thanh xuyên qua màn trướng, trong lòng có chút hoảng hốt.

Nhưng nghĩ lại thì chúng ta đã là phu thê, huống hồ tâm tư hắn còn đơn thuần, không hiểu chuyện viên phòng, trong mắt hắn, có lẽ ta so với bó củ cải cũng không khác là bao.

Sau đó liền tháo trâm cài đầu, cởi hỷ phục.

Lúc ta tiến vào trong màn trướng, Lục Kiến Thanh đang đưa lưng về phía ta thu dọn táo đỏ đậu phộng rải khắp giường, nghe thấy tiếng ta vào trong màn trướng, liền đem chiếc gối ở đầu giường đặt vào phía trong.

“Đây là gối mềm mà tổ mẫu riêng cho nàng, nhồi hoa cúc thượng hạng, có thể an thần.”

Một lúc lâu không thấy ta đáp lại, Lục Kiến Thanh nghi hoặc mà quay người lại, thấy dáng vẻ không mặc gì của ta bỗng chốc ngây người.

“Phu quân, thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi…”

Nói xong, ta ghé vào trong lồng ngực của hắn, đỏ mặt muốn cởi đi lớp áo ngoài của hắn.

“Nàng không lạnh sao?” Lục Kiến Thanh nắm lấy bàn tay đang loạn của ta, vén một góc chăn bọc kín ta lại, sau đó xuống giường.

Nhìn thấy hắn cự tuyệt trắng trợn như , ta bối rối cúi mặt xuống, khuôn mặt đỏ ửng lên, ngay cả lỗ tai cũng giống như bị thiêu đốt.

Lục Kiến Thanh ở bên giường lục lọi hồi lâu, nhặt lên áo ngoài của ta đưa cho ta, “Bị bệnh uống thuốc sẽ rất khó chịu.”

Nói xong, liền quay người sang chỗ khác bịt kín hai mắt của mình.

Ta Lục Kiến Thanh ngồi ngay ngắn trên đầu giường, trầm mặc một lúc mới quay lưng đi, nhẹ nhàng mặc lại y phục của mình.

“Nàng đã đói bụng chưa? Ta nghe người nhà ta tân nương không thể ăn linh tinh, đây là ngày hôm qua ta lén giấu đi, cho nàng.”

Lục Kiến Thanh mở ra một cái bọc ở trên đầu giường, ta điểm tâm trắng trắng mịn mịn trong tay hắn, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chua xót, người tốt như , vì sao ông trời lại đối xử với hắn bất công như thế.

Nến đỏ lay , hỷ trướng khép chặt, ta cùng với Lục tiểu công tử ngồi ở trên giường, ta ăn điểm tâm, hắn lột nhãn cho ta.

“Ăn ngon không?” Lục Kiến Thanh thấy ta ăn hết miếng này đến miếng khác đến là vui vẻ, hỏi ta, đôi mắt sáng ngời.

“Ngon lắm!”

Không ngọt không ngấy, vỏ ngoài thơm xốp nhân lại mềm, còn mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa.

“Hề Nguyệt có thể rất nhiều loại điểm tâm, nếu nàng thích, về sau mỗi ngày đều bảo nàng ấy cho nàng nhiều hơn.”

“Điều đó sẽ phiền toái cho nàng ấy.”

Lục Kiến Thanh đột nhiên dùng tay lau đi vụn bánh bên môi ta, tác của hắn vô cùng tự nhiên, lại khiến lòng ta loạn cả lên.

“Không sao đâu, sau này Hề Nguyệt chính là nha hoàn của nàng, nàng thích ăn liền bảo nàng ấy đi .”

Nói xong, lại vô cùng tự nhiên ôm ta nằm xuống, đặt tay lên người ta.

Ta vô cùng kinh ngạc, liền thấy hắn tự giác mà nhắm hai mắt lại, lông mi dài run rẩy, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ.

“Nương , bảo ta sau khi thành thân thì ôm nàng ngủ.”

Thực sự là rất nghe lời.

Ta nghiêng người hắn, phát hiện thực ra hắn cũng không ngốc như lời người khác .

4.

May mắn là bà mối đã kể cho ta về mối hôn sự này, tiền thuốc của a mẫu ta mới đảm bảo.

Ngày Lục gia đến cầu hôn là vào đầu hạ, bà mối vô cùng phấn khởi* mà dẫn người vào trong viện, ta chỉ dám đứng từ xa thoáng qua rồi cúi đầu.

(*) Nguyên văn là hoan thiên hỷ địa - 欢天喜地 chỉ việc cực kỳ vui mừng, reo vui rộn rõ, tràn ngập niềm vui

Chỉ biết nhiều thế hệ Lục gia theo nghiệp thương nhân, tổ tiên buôn bán vải vóc tơ lụa, việc cẩn trọng* từ đời này sang đời khác đã thu về rất nhiều của cải phú quý.

(*) Nguyên văn là cước đạp thật đích - 脚踏实地 chỉ “đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất", dùng để ví với lối việc cẩn trọng, không rùm beng, khoe khoang.

Nghe tân lang cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ngốc.

A phụ ta là một tú tài nghèo túng, số tiền ít ỏi kiếm chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày, a nương lại bệnh nặng không có tiền chữa trị chỉ có thể trì hoãn, trong nháy mắt bệnh càng ngày càng trầm trọng.

Vừa vặn lúc này, Lục gia muốn lấy một nha đầu về xung hỉ cho Lục tiểu thiếu gia, a phụ liền cầu bà mối móc nối mối hôn sự này.

Một mặt bị Lục gia thúc giục, một mặt đoán chừng không ai dám bằng lòng đem gả khuê nữ ngoan ngoãn của mình cho một kẻ ngốc, bà mối liền nhận lời.

Không ngờ rằng nhũ mẫu của Lục gia thấy ta thì vô cùng vừa mắt, ngay lập tức liền đi hồi bẩm với lão thái thái, rất nhanh mỗi hôn sự này đã định ra.

“Vừa mới kết thông gia, mười ngày sau liền muốn thành thân, chẳng lẽ Lục tiểu công tử mắc bệnh nan y sợ không qua khỏi? Nha đầu nhà chúng ta vừa mới cập kê chàng liền lấy con đi đổi lấy tiền thuốc, nếu như , không bằng để ta ch.et đi!”

Ở trong buồng, a nương ngồi trên giường bàn bạc với a phụ.

Nàng không đồng ý mối hôn sự này, nàng bị bệnh nặng đến mức nằm liệt giường, toàn bộ hôn sự của ta đều do a phụ chủ.

Vốn tưởng rằng từ lúc kết thông gia đến khi thành thân dù thế nào cũng sẽ mất vài tháng, không ngờ rằng Lục gia mà lại thúc giục nhanh như , nàng vừa lo vừa tức, liền trút hết cơn giận lên người a phụ ta.

"Chàng xem chàng đã ra chuyện gì, Lục tiểu thiếu gia kia có thể coi là người bình thường sao? Nói không chừng ngay cả ăn cơm đều phải để người khác bón cho ăn, chàng đây là muốn đẩy nha đầu vào hố lửa hả!"

Nàng đau lòng cho khuê nữ nhà mình, càng càng tức giận, càng tức giận lại càng đau lòng, trên mặt sớm đã ràn rụa nước mắt..

A phụ ngồi ở mép giường, cúi đầu không lời nào, cũng là vẻ mặt buồn khổ.

Ta không muốn a phụ cùng a mẫu vì hôn sự của mình mà phiền muộn, từ xưa phải nghe lời dạy của phụ mẫu, theo lời bà mối, chỉ cần bệnh của a mẫu có thể chữa khỏi, Lục tiểu công tử có ngốc ta cũng bằng lòng.

“A phụ a mẫu, Lục gia thiếu gia mặc dù hơi ngốc một chút, nghe người ta hắn lại có tấm lòng cực kỳ lương thiện, sẽ đối xử tốt với nữ nhi. Nếu hắn thực sự không thể tự chăm sóc bản thân, nữ nhi nguyện ý chăm sóc hắn cả đời."

"Con mới bao nhiêu tuổi? Biết cái gì là tốt? Lục gia công tử kia là một kẻ ngốc, nếu con gả qua, chỉ sợ sẽ phải góa phụ cả đời, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta…"

A nương xong càng thêm khổ sở, nghĩ đến cuộc sống mà ta phải trải qua sau này, liền ôm ngực nước mắt tuôn như mưa.

Ta vội vàng chạy tới vỗ lưng nàng, đợi sau khi nàng bình tĩnh lại mới nắm tay nàng: “Mặc kệ Lục tiểu công tử là khờ hay là ngốc, chỉ cần a mẫu có thể khỏi bệnh, hắn chính là ân nhân của nữ nhi."

Dứt lời, ta đứng dậy cầm lấy hỷ phục trên bàn, ướm thử lên người.

Hỉ phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng, trong ngôi nhà bốn vách tường này có vẻ đặc biệt chói mắt.

5.

Ngày hôm sau, tân nương phải đi kính trà cho bà mẫu, sáng sớm ta nhớ kỹ, đã dậy từ sớm.

Vừa mở mắt, một khuôn mặt vô cùng thanh tú đã hiện ra ngay trước mắt ta, cả người đang gắt gao ôm chặt lấy ta.

Ta giật mình sửng sốt một lúc, mới nhận ra hôm qua mình đã thành thân, người đang an tĩnh ngủ trước mặt chính là phu quân của ta.

Hề Nguyệt trang điểm cho ta, thấy chính mình trong gương với mái tóc búi cao, ta hoảng hốt một chút.

"Thiếu phu nhân, chải búi tóc của phụ nhân xong, có phải cảm thấy khác lạ không?"

Lục Kiến Thanh về sau Hề Nguyệt sẽ là nha hoàn của ta. Ta cùng nàng đều xuất thân thấp kém, chẳng qua ta chỉ may mắn gả cho Lục Kiến Thanh, thân phận liền cao hơn nàng một chút.

"Nguyệt nhi, về sau phải phiền ngươi rồi."

Hề Nguyệt nghe thấy lời ta mà giật mình, sau đó nở nụ , vô cùng thanh tú đáng , "Thiếu phu nhân, người quá khách sáo, phục vụ người là việc của Nguyệt nhi nha."

Đang chuyện, mama quản sự bên người Lục phu nhân bước vào.

Trong lòng ta chợt cảm thấy lo sợ bất an, biết rõ nàng ấy đến đây để lấy khăn tay trong đêm tân hôn.

Quả nhiên, Lâm mama thấy chiếc khăn tay còn vuông vắn sạch sẽ, vẻ mặt có chút mất mát, nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại ta đang cúi đầu đứng ở một bên, sắc mặt lại dịu đi không ít.

Dù sao cũng là người theo hầu hạ Lục phu nhân từ lâu, khi chuyện cũng luôn cẩn thận, “Thiếu phu nhân, không sao đâu, tiểu thiếu gia cái gì cũng không hiểu, lại cực kỳ nhạy bén và nghe lời, sau này người có thể từ từ dạy hắn.”

Ta xấu hổ mà gật đầu, nghĩ đến cảnh tượng tối qua, trong lòng cảm thấy có chút khó khăn, tương lai nếu không viên phòng sao có thể có con nối dõi, thật sự là khó càng thêm khó.

"Vọng Thư——"

Lục Kiến Thanh nghe thấy tiếng liền mở to mắt, thấy ta đã đứng cạnh giường, nắm tay ta lắc lắc một lúc nũng như trẻ nhỏ, mới miễn cưỡng rời khỏi ổ chăn.

Nghe ta đi kính trà, cũng muốn đi theo cùng.

6

Lục phu nhân đoan trang ngồi trên ghế chủ vị.

Ngồi bên cạnh là tổ mẫu mang theo ý hiền từ, khí chất đoan trang điềm tĩnh của hai người đều giống nhau, quả thực là có khí chất trầm ổn của một chủ mẫu trong nhà.

Gần vị trí Lục phu nhân ngồi là hai vị di nương, một người từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ dịu dàng nhã nhặn, người kia ngay từ khi từ ta bước vào cửa đã ta đánh giá từ trên xuống dưới.

Trước mặt nhiều trưởng bối như , ta vốn dĩ đã có phần cẩn trọng, hiện giờ lại càng gượng gạo, may mắn thay có Lục Kiến Thanh ở bên cạnh, ta mới cũng không quá căng thẳng.

Sau khi kính trà xong, Lục Kiến Thanh vội vàng đỡ ta dậy, chỉnh lại váy cho ta.

Lục phu nhân thấy đứa nhỏ nhà mình như , đến là vui vẻ, vẫn chưa vì tối hôm qua ta cùng Lục Kiến Thanh chưa viên phòng mà hờn giận.

"Vọng Thư, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, không cần khách khí, Kiến Thanh hẳn con đã biết, trong nhà chúng ta, tổ mẫu là người hiền lành, lão gia cũng là người ngoài lạnh trong nóng.

"Vị này chính là Nhị di nương Tô Uyển Nghi của con, dịu dàng hòa nhã, hỷ phục của con cùng Thanh nhi là do chính tay nàng thêu.”

"Vọng Thư tạ ơn Nhị di nương, đã phiền Nhị di nương lo lắng."

Ta nhẹ giọng lời cảm tạ, phượng hoàng cùng đóa hoa trên hỷ phục của ta đều trông rất sống , đường may tỉ mỉ, vừa liền biết là đã dành rất nhiều tâm tư sức lực.

"Vị này chính là Tam di nương Triệu Quân Việt, nàng nha, không câu nệ tiểu tiết, khẩu thị tâm phi, những lời nàng con đừng để trong lòng."

Khác với vẻ dịu dàng của Nhị di nương, Tam di nướng trước mặt hiển nhiên có chút cứng cỏi, đôi mắt phượng hẹp dài ngay cả khi không mang theo ý cũng vô cùng xinh đẹp.

Ta còn thực sự chăm lắng nghe những lời Lục phu nhân căn dặn, từng chữ khắc ghi trong lòng.

Lục phu nhân các nàng đều dịu dàng ân cần, ta cũng không còn sợ hãi, trái lại có chút không dám thẳng vào mắt Tam di nương, cảm thấy đại khái tính khí của nàng không tốt.

"Con yên tâm đi, Lục gia sẽ không khắt khe với con dâu, Thanh nhi có một người đại ca tên Kiến Dương, quanh năm đều ăn ở bên ngoài, con cùng Thanh nhi hãy sống thật tốt, rồi vài năm nữa sinh một tiểu tử mập mạp."

Nói xong, có lẽ nhận thấy vẻ mặt có phần lúng túng của ta, Lục phu nhân tìm cớ đuổi Lục Kiến Thanh đi, khi tiếp tục chuyện, trên mặt cũng là vẻ buồn bã cùng bi thương.

"Vọng Thư, ta biết con đang lo lắng điều gì. Thanh Nhi trời sinh không phải ng.u ngốc, mười hai tuổi năm ấy hắn ngã từ trên cây xuống, chỉ ảnh hưởng tới đầu óc, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ của con."

Lòng ta nhẹ nhõm, Lục Kiến Thanh bị ảnh hưởng đầu óc còn dạy dỗ tốt như , cấp bậc lễ nghĩa đều phải phép, có thể thấy trên dưới Lục gia đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Nghĩ đến đây, hốc mắt của ta nóng bừng, có chút xót xa: “Mấy năm nay bà mẫu đã vất vả rồi.”

Nghe ta xong, khóe mắt Lục phu nhân tràn lệ, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi, sau đó lắc đầu, “Làm một người mẹ, luôn sẵn lòng dành hết tâm huyết vì con cái, không thể tính là vất vả."

Đúng lúc này, tổ mẫu nét mặt mang theo ý ngồi ở một bên từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng, muốn lại thôi, dường như có chút không đành lòng .

“Thư nha đầu, hiện giờ hẳn con cũng biết, Kiến Thanh thực ra cũng không ngốc nghếch như người ta , hắn chính là rất hiền lành, ở trong mắt bọn họ liền thành kẻ ngốc.”

"Con là đứa nhỏ ngoan, con cùng Kiến Thanh vừa mới thành gia, tâm trí của hắn lại không trọn vẹn, chuyện nam nữ còn phải phiền con từ từ dạy hắn, nếu hắn có thể hiểu vài phần, bà mẫu của con cũng sẽ không phải mỗi ngày đều lo lắng nữa.”

Ta đáp ứng, không gì thêm, bởi vì ta có thể hiểu nỗi khổ trong lòng của Lục phu nhân.

Người con trưởng bận rộn ngược xuôi còn chưa thành gia lập thất, người con thứ tuy đã lập gia đình lại không hiểu nam nữ, nhà khác nhi tử mười tám tuổi đã có đến hai đứa cháu trai, sao nàng không sốt ruột .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...