Vòng Tay Xương Người – Chương 7

Chương 7 - Hết

9.

Khi Lý Duyệt bước ra và thấy cảnh tượng tan hoang trong nhà, không khỏi kinh hô.

“Đại sư… ngài… ngài nhà tôi rồi à?”

Tôi quanh.

Ghế sofa da thật bị lật tung và gãy đôi, bàn trà gỗ gụ vỡ vụn, thảm dính đầy m//áu, còn có bức tường bị đ.ấ.m thủng, sàn nhà nứt nẻ, có thể thấy lỗ thủng lớn trên trần nhà tầng hai từ đây…

May mà nhà Lý Duyệt là biệt thự riêng, nếu là khu dân cư thì…

“Khụ… ít nhất vấn đề đã giải quyết.”

Tôi quay mặt đi, hơi xấu hổ.

Trong lòng đã âm thầm tính toán giá cả của những thứ này.

“Sao… ra tĩnh lớn như ở bên ngoài, mà tôi ở trong nhà vệ sinh lại không nghe thấy một tiếng nào ?”

“Nghe thấy thì không tốt.”

Tôi nhẹ giọng .

May mắn là trước khi Lý Duyệt vào nhà vệ sinh, tôi đã ngăn cách nhà vệ sinh với bên ngoài để tránh ấy hoảng sợ khi nghe thấy tiếng qu//ỷ hồn.

Cô ấy nghe thấy mới lạ.

“Mấy thứ này bao nhiêu tiền, CÔ liệt kê cho tôi một danh sách, tôi bồi thường cho CÔ.”

Dưới chân tôi còn có một chụp đèn pha lê của đèn chùm, tôi khẽ đá nó sang một bên.

“Không cần đâu, mấy thứ này không đáng bao nhiêu tiền, không bị thương là .”

Lúc này, tôi cảm thấy ánh mắt Lý Duyệt tôi bắt đầu có chút không bình thường.

Cúi đầu xuống, tôi mới phát hiện áo của mình không biết từ lúc nào đã bị rách toạc, trên cơ bụng, có vài vết sẹo.

Tôi vội vàng nhét áo vào, chuẩn bị chào tạm biệt.

Tăng nhân kia đã bị tôi bảo Tướng Nhất đem đi rồi, lúc này hẳn là đang ở bên ngoài chờ tôi.

Lý Duyệt vốn muốn mời tôi ăn cơm, tôi kiên quyết muốn đi, ấy bất đắc dĩ chỉ có thể chuyển cho tôi một bao lì xì tám vạn tám.

“Đại ca, lần này lại thu nhiều như ?”

Tướng Nhất đang gãi đầu gãi mặt trong rừng cây, nghe tôi tôi thu nhiều tiền như , liền hì hì.

“Tôi không muốn, ấy cứ nhất định đưa.”

“Cho thì nhận?”

“Hả? Xương khỉ cứng rồi hả? Dám chuyện với ta như ?”

“Sai rồi sai rồi…”

Tướng Nhất cõng tăng nhân trên lưng, thấy tôi muốn rút ra lôi kích mộc chỉ hổ vội vàng chạy đi.

Tôi thở dài, lắc đầu.

Tướng Nhất là khỉ, tu luyện hơn ba trăm năm, rõ ràng đã có thể chuyện, lại không thể hóa hình, ngày thường tôi đều không thả nó ra ngoài, dùng thuật cho nó ẩn thân.

Nhìn dáng người to lớn của nó, trong mắt tôi có một tia lo lắng.

Thân thế của Tướng Nhất không phải là một tiểu tầm thường, đây cũng là lý do tại sao tôi lại mang nó theo, tôi đã từng tính toán bát tự ngũ hành cho nó, tôi phát hiện tôi không thể .

Sáu trăm năm đạo hạnh đều không , tôi nghĩ mãi không ra, trên thế giới ngày nay còn có gì có thể .

Tôi chỉ có thể cầu nguyện nó không phải là hậu duệ huyết mạch của vị đại gia đại náo thiên cung kia.

Nếu không, khi Tướng Nhất độ thiên kiếp, chắc chắn sẽ chết.

……

Vụ việc Ga-ba-, sau vài ngày tôi áp giải tên tà tăng này đến Cung Potala, chính thức kết thúc.

Vị đại hòa thượng kia hiển nhiên là nhận ra tên tăng nhân này, sau đó tôi mới biết, vị khổ hạnh tăng tên Ương Cát này, hóa ra cũng là một truyền giáo tăng của Cung Potala, ai ngờ một lần cờ hắn thấy một câu nào đó, liền bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, tẩu hỏa nhập ma.

Câu đó chính là, ch//ết một người cứu ngàn vạn người, hay là ch//ết ngàn vạn người cứu một người?

Hắn tìm không ra câu trả lời thực sự, nội tâm của hắn bắt đầu trở nên phiến diện.

Đến nỗi sau này đại hòa thượng thấy tâm tính hắn bất định, liền cho hắn xuất tự khổ hành năm năm.

Vốn tưởng rằng gặp lại, có thể thấy một Ương Cát hoàn toàn mới, ai ngờ, lại là bộ dạng này…

Đại hòa thượng bày tỏ lòng cảm kích đối với tôi, đồng thời hứa với tôi, sẽ không tiếp tục đón hài cốt của Ương Cát về, mà sẽ ném ở Loạn Phật Cương, để nó tự sinh tự diệt.

Loại người này, phải xuống địa ngục.

Ngoài ra, đại hòa thượng còn tặng tôi một chuỗi kim cương thủ gia trì Phật pháp, đồng thời mời tôi quan pháp.

Nhưng tôi từ chối ông ta, định mang Tướng Nhất đi dạo xung quanh.

Chỉ là tôi không ngờ, Lý Duyệt, lại cũng ở Tây Tạng.

“Ối, đại sư, ngài cũng ở đây à.”

Cô ấy tỏ ra rất phấn khích, thậm chí giới thiệu tôi với những đối tác kinh doanh và bè của ấy.

Sau đó, tôi khó lòng từ chối lời mời, bất đắc dĩ cùng họ ăn một bữa cơm.

……

Đêm khuya, tôi và Lý Duyệt đứng trên ban công nhà hàng, về phía Cung Potala sáng rực đèn đuốc ở phía xa, trong lòng có nhiều suy nghĩ.

Cô ấy say rồi, ánh mắt có chút mơ màng.

“Đại sư, chưa?”

Lý Duyệt bưng một ly rượu, người áp sát lại gần, tủm tỉm tôi.

“Người tu đạo, từ lâu đã đoạn tuyệt hồng trần rồi. Lý Duyệt, đừng suy nghĩ nhiều.”

Tôi không có biểu cảm gì, chỉ lùi lại một bước, nhẹ nhàng ra một câu.

Cô ấy dường như ngẩn người ra, không gì, lại không cam tâm, đột nhiên lại áp sát người về phía tôi.

Tôi nhíu mày, nghiêng người né tránh, để lại một câu cáo từ.

Chuyện nam hoan nữ ái, không thích hợp với tôi.

Người tu đạo, chỉ việc tu đạo.

Hàng trừ ma, tạo phúc một phương, mới là căn bản.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...