Vòng Tay Xương Người – Chương 6

Chương 6

8.

Người ch//ết phải nhường đường cho người sống, đó là đạo lý vĩnh hằng.

Hơn nữa, theo quy tắc, người và qu//ỷ khác đường, đem hai bên trộn lẫn vào nhau, dùng tuổi thọ của người sống để hóa giải oán hận của người ch//ết, đây vốn dĩ là sai trái!

“Ch//ết một ta, ta liền có thể dùng pháp khí này cứu vớt nhiều người khổ mệnh trên đời, chuyện này cũng không liên quan đến tộc các ngươi, hà tất phải xen vào việc người khác.”

Giọng điệu của hòa thượng không hề có cảm , tựa như tất cả đều là hờ hững, chỉ là đôi mắt vô cảm kia, tựa như có thể trực tiếp đ.â.m vào lòng người.

“Giả nhân giả nghĩa.”

Tôi lạnh một tiếng, từ xa lấy tới chuỗi Ga-ba- kia, ngay trước mặt hòa thượng, một cước đem nó nghiền nát!

Qu//ỷ hồn mất đi vật chứa, cộng thêm khí áp chế, rất nhiều kẻ yếu đuối, liền trực tiếp nổ tung, mà những kẻ mạnh mẽ hơn, oán niệm sâu đậm hơn, liền tựa như rơi vào điên cuồng!

Giờ khắc này, trong mắt hòa thượng, tôi lại thấy một tia lệ khí.

“Ta Phật từ bi… Hôm nay, bần tăng liền muốn hàng trừ ma rồi!”

Một câu xong, hòa thượng vung tay áo, cây thiền trượng liền bay ngược ra, rơi vào tay hắn.

Hòa thượng dùng sức chống thiền trượng xuống đất, mặt đất phát ra một tiếng trầm đục, sau khi lại hắn, khí thế của hắn đã hoàn toàn khác.

Tựa như Nộ Mục Kim Cang.

Chỉ có điều mấy chục qu//ỷ hồn thê lương vây quanh hắn bay lượn, trên thiền trượng không phải là kim quang mà lại là hắc quang, điều này càng khiến hắn giống một hung đồ tu luyện tà đạo!

“Đi, xử lý những qu/ỷ hồn đó đi.”

Chưa kịp chờ Tương Nhất nhe răng chuẩn bị xông lên, tôi nheo mắt, trầm giọng .

Tương Nhất nghe xong, lại nhào ra ngoài.

Mà tôi thu hồi móng vuốt, phía sau lại mọc ra một cái đuôi, sát khí đỏ thẫm càng thêm nồng đậm!

Sau đó lấy ra một vật, đeo lên tay.

Pháp khí, tôi cũng có.

Lấy ra pháp khí bằng gỗ màu vàng sẫm này, trong lòng tôi dâng lên một tia tưởng niệm.

Trước khi trải qua nhân gian kiếp, tôi tu luyện trong một đạo quán.

Đây chính là sư phụ trên danh nghĩa của tôi, vào ngày tôi hóa hình, tặng cho tôi món đồ này.

“Tiểu hồ ly, đây là lôi kích mộc chỉ hổ, hôm nay hóa hình, ta liền đem nó tặng cho con, con phải cố gắng tu hành, tích lũy công đức nhiều hơn. Ta tin tưởng con.”

Lúc này, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tươi hiền từ của lão đạo sĩ râu bạc.

Đeo nó vào, trái tim bồn chồn của tôi lúc này lại tĩnh lặng trở lại.

Vật này chuyên đánh những chuyện bất bình trên đời, đánh những kẻ đại gian đại ác như ma qu//ỷ quái!

Những ký hiệu phù khắc trên đó sống như thật, mà sát khí màu m//áu trên người tôi dần phai nhạt, biến thành một luồng kim quang ẩn giấu.

Giây tiếp theo, hòa thượng vung thiền trượng, bay nhanh tới.

……

“Ngươi……”

Nửa canh giờ sau, cây thiền trượng của hòa thượng gãy thành ba khúc, một ngụm mủ m//áu phun ra, dựa vào tường, y phục rách rưới.

Trong phòng gần như không có một món đồ nội thất nào còn nguyên vẹn.

Tôi lau đi vết m//áu bên mép.

Tương Nhất an tĩnh đứng sau lưng tôi, dùng thân thể lông xù của nó, chỗ dựa cho tôi.

Tất cả qu//ỷ hồn đã bị nó tiêu diệt hết.

“Ngươi là hòa thượng, ta không thể gi3t ngươi hủy hoại đạo hạnh của ta, ngươi khó thoát khỏi trừng , ta sẽ trói ngươi về cung Potala.”

(Cung điện Potala là cung điện cao nhất thế giới, nằm ở Lhasa, thủ phủ của Tây Tạng. Cung điện này coi là biểu tượng của Phật giáo Tây Tạng.)

Tôi nheo mắt hắn, tháo lôi kích mộc chỉ hổ xuống.

Lúc này hắn đã bị tôi đánh gãy tay chân, không thể đậy, để phòng hắn tự sát, tôi còn đánh rụng răng của hắn.

Loại tà tăng này, nhất định phải giao cho các đại hòa thượng ở cung Potala xử trí.

Kết cục của hắn, chắc chắn sẽ không tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...