QUAY LẠI CHƯƠNG 1 l:
Giọng ta trong điện thoại đầy hoảng loạn, xen lẫn cả tức giận.
Tôi nghe xong chỉ khẽ , thong thả hỏi lại:
“Chu Chu, mình biết gì cơ?”
7
Sau khi phẫu thuật xong, tôi chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong suốt thời gian đó, Cố Chu Chu ngày nào cũng gọi điện cho tôi.
Tôi biết, ta đã sắp phát điên vì lo lắng rồi.
Hôm ấy, tôi vừa tháo chỉ ở bệnh viện, thấy đôi mắt mình đã hồi phục như cũ, nước mắt tôi không kìm liền tuôn rơi.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc ở hành lang bệnh viện – là bà đồng.
“Bà ơi, sao bà lại đến đây?”
Thấy bà xuất hiện, tôi hơi kinh ngạc.
“Bà đến để báo tin cho con đây – con bé Cố Chu Chu mấy hôm nay đã tới nhà con liên tục rồi.”
“Nó còn đang theo dõi con đấy.”
Bà đồng tôi, nhẹ giọng : “Nó thậm chí còn đi hỏi thăm ở trong làng, muốn biết mộ cha mẹ con nằm ở đâu.”
“Cái gì cơ?”
Tôi lập tức sững người.
“Bà ơi, ta định gì ?”
Tôi lo lắng hỏi.
Bà đồng vỗ nhẹ lên tay tôi: “Con , đừng lo, có bà ở đây mà.”
“Nó muốn tiếp tục lấy lại vận khí từ con, nên muốn tìm đến mộ cha mẹ con, rồi… lấy tro cốt của họ để phép tính kế con.”
Nghe đến đây, tôi vô cùng kinh hãi.
Tôi không ngờ lại còn có thủ đoạn như .
“Vậy… bà ơi, con nên gì bây giờ?”
“Con , bà đã đưa tro cốt cha mẹ con về đặt ở từ đường trong làng rồi.
Yên tâm đi, ở chỗ bà, rất an toàn.”
Bà đồng dịu dàng tiếp: “Ngoài ra, bà còn để tro cốt của con chó dữ năm xưa trong đó nữa.
Nếu nó định giở trò với tro cốt ấy… thì cuối cùng chính nó sẽ gánh hậu quả thảm khốc hơn.”
Nghe , tôi bà: “Cảm ơn bà!”
Bà vỗ về tay tôi, dịu dàng : “Khi cha mẹ con còn sống, họ đối xử với bà rất tốt, lẽ nào bà lại không giúp con?”
Bà quan sát tôi một lúc rồi : “Con à, mệnh của con rất tốt.
Rất nhanh thôi, con sẽ gặp một người thật lòng thương con.”
“Sau này hãy sống cho thật tốt.
Khi mọi thứ ổn định rồi, con hãy quay về đón cha mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.”
Bà dặn dò thêm vài câu, rồi rời khỏi bệnh viện.
Không lâu sau khi bà rời đi, tôi nhận một cuộc gọi từ nghĩa trang.
“Cô Trần Nhiên, mộ phần cha mẹ đã bị kẻ gian đào trộm, tro cốt… không còn nữa!”
Giọng nhân viên nghĩa trang vô cùng căng thẳng, vì chuyện này thực sự quá nghiêm trọng.
Họ sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, mong tôi không truy cứu thêm.
Tôi đồng ý, và nhận khoản đền bù mười vạn tệ.
Dù sao thì thứ mà Cố Chu Chu lấy đi, chính là tro cốt của con chó điên trong làng năm đó.
Tôi còn nhớ con chó đó – lúc đầu thường quanh quẩn ở cổng làng, sau này không biết vì sao phát điên, thấy người là lao vào cắn, cuối cùng bị dân làng đánh chết.
Lúc đó, chỉ có bà đồng thấy nó tội nghiệp nên đem về đốt, giữ tro trong một cái hũ.
Giờ thì… tro ấy lại bị Cố Chu Chu mang đi.
Không rõ ta sẽ gì với nó nữa đây?
Tôi gọi điện hỏi về hình gần đây của Cố Chu Chu.
Bạn thấy sao?