Chúng tôi đã nhịn ăn nhịn mặc, gom góp giúp ấy qua kỳ khó khăn đó để tiếp tục học đại học.
Cô ấy từng vô số lần nắm lấy tay tôi, mình biết ơn tôi đến nhường nào.
Vậy mà tôi không ngờ, ấy chẳng những không biết ơn, còn lấy cắp vận may của tôi, thậm chí khiến chồng tôi phải chết thảm.
Giây phút này, nỗi căm hận trong lòng tôi đối với Cố Chu Chu đã dâng đến đỉnh điểm.
Đồng thời, tôi cũng vô cùng hối hận – hối hận vì không thấu con người thật của ta.
Nếu sớm nhận ra, có lẽ tôi đã không rơi vào thảm cảnh như bây giờ.
Nghĩ đến chồng, nước mắt tôi tuôn như mưa.
Anh từng với tôi rằng, Cố Chu Chu không phải người tốt, còn từng chủ quyến rũ .
Nhưng lúc đó tôi lại coi ta là thân, cứ nghĩ chồng chỉ suy nghĩ quá nhiều.
Giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì không chiếm cảm của chồng tôi, nên ta mới đố kỵ, rồi quay ra hận cả hai chúng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, ép mình nuốt xuống cơn giận đang trào dâng, sau đó cầm điện thoại gọi cho Cố Chu Chu.
“Chu Chu, cậu có thời gian không? Mình muốn gặp cậu một lát.”
Tôi dịu dàng trong điện thoại.
“Trần Nhiên? Cậu có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia, Cố Chu Chu đáp: “Cậu cũng biết đấy, mình vừa mới nhận công việc ở công ty lớn, giờ công ty đang rất cần người, tạm thời mình không rời đi !”
Nghe giọng điệu có chút đắc ý của ta, lửa giận trong lòng tôi càng thêm âm ỉ.
“Chu Chu, chiếc vòng tay cậu tặng hình như bị hỏng rồi.
Mình chỉ muốn hỏi xem có thể sửa không?
Nếu không sửa thì mình mua cái khác .”
Tôi dịu giọng hỏi, ra vẻ như thật sự chỉ quan tâm đến món quà.
Ngay lúc đó, tôi nghe rõ ràng giọng ta đột nhiên trở nên luống cuống.
“Trần Nhiên, cậu sao ?”
“Mình coi cậu là thân, sao cậu lại hỏng món quà mình tặng chứ?”
“Trần Nhiên, ngày mai mình sẽ đến gặp cậu, cậu yên tâm đi, mình sẽ sửa chiếc vòng đó!”
Cố Chu Chu ở đầu dây bên kia đầy vội vã.
Nghe giọng hoảng hốt ấy, tôi lập tức xác nhận – đúng là ta đã giở trò với chiếc vòng.
Ánh mắt tôi trở nên lạnh lẽo đến tột cùng.
Tôi chưa từng nghĩ, người mà tôi đã từng giúp đỡ hết lần này đến lần khác… cuối cùng lại là người tôi.
Tôi rời khỏi nhà, vội vã đi đến ngôi miếu nhỏ trong làng – nơi bà đồng đang sống.
Bà vừa trông thấy tôi liền dùng đôi mắt đục ngầu liếc , mỉm : “Con , lại đây ngồi đi!”
“Yên tâm đi, có bà ở đây, không ai có thể con!”
Bà tôi ân cần : “Năm xưa, nếu không nhờ gia đình con, bà e là chẳng sống đến hôm nay.”
“Người làng mình có ơn, bà nhất định sẽ bảo vệ.”
Bà nhẹ nhàng dặn dò tôi: “Sau này, phải rõ ai là người tốt, ai là người xấu.”
Nghe , tôi vội vàng gật đầu: “Bà ơi, ngày mai ta sẽ đến, cháu đã là vòng tay hỏng rồi.”
“Được rồi, bà biết rồi.
Yên tâm đi, bà sẽ giúp con.”
Bà đồng tôi, nở nụ trìu mến.
Bà bảo tôi hãy yên tâm, về nghỉ ngơi một giấc cho ngon, rồi còn đích thân tiễn tôi ra cửa.
3
Về đến nhà, có lẽ lời bà đồng thực sự linh nghiệm, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đây là giấc ngủ yên ổn nhất mà tôi có trong suốt thời gian vừa qua.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sang ngày hôm sau.
Đúng lúc đó, điện thoại của Cố Chu Chu cũng gọi đến.
Bạn thấy sao?