Sau khi kết hôn không bao lâu, chồng tôi gặp tai nạn xe rồi qua đời, còn tôi cũng bị đâm đến mức mất đi một con mắt.
Quá đau lòng, tôi quyết định trở về quê.
Không ngờ, vừa mới về đến làng, tôi đã gặp bà đồng nổi tiếng trong vùng.
Từ nhỏ bà ấy đã có vẻ thần thần bí bí, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hồi đó nhiều người trong làng đều né tránh bà ấy.
Ngược lại, bố mẹ tôi lại thường mang đồ ăn đến cho bà, cũng vì mà bà đối xử với tôi không tệ.
Tôi vừa định chào hỏi, bà đã chằm chằm vào chiếc vòng tay của tôi rồi : “Đứa trẻ ngốc, con đã bị người ta giăng bẫy rồi!”
“Cô ta đang dùng thứ này để hút hết vận may của con, từ giờ con chỉ có thể càng ngày càng xui xẻo. Mà con càng xui, ta lại càng hạnh phúc!”
Nghe những lời bà , tôi như bị sét đánh ngang tai.
1
Chiếc vòng tay đó là do thân tôi – Cố Chu Chu – tặng.
Ban đầu tôi vốn chẳng thích đeo, ấy đó là thứ ấy vất vả lắm mới xin , có thể giúp tôi gặp dữ hóa lành, nhất định phải luôn mang theo bên mình.
Cô ấy còn , chỉ cần tôi đeo nó, sau khi kết hôn sẽ ngày càng thuận lợi.
Lúc đó tôi còn , gì có chuyện hoang đường như thế.
Nhưng không chịu nổi sự nài ép của ấy, cuối cùng tôi cũng đeo chiếc vòng đó.
Thế mà từ sau khi đeo nó, cuộc sống của tôi chưa từng có một ngày suôn sẻ.
Nhất là ngay ngày thứ hai sau đám cưới, tôi và chồng đã gặp phải một vụ tai nạn thảm khốc.
Chồng tôi chết ngay tại chỗ, còn tôi thì bị thương đến mức hỏng một con mắt, giờ vẫn đang chờ ghép giác mạc.
Vì cái chết của ấy, tôi đã khóc đến xé ruột xé gan.
Ngược lại, thân của tôi thì ngày một lên hương.
Không chỉ quen trai là con nhà giàu, mà còn tìm một công việc cực kỳ tốt.
Ngay cả bố mẹ ấy cũng chuyển sang sống trong căn nhà lớn mới, nghe bây giờ sống rất sung túc, còn có không ít học kéo đến nịnh nọt.
Trước hôm tôi về quê, ấy còn đến tìm tôi, khoe khoang cuộc sống hiện tại tươi đẹp đến mức nào.
Tất cả… y hệt như lời bà đồng đã .
Tôi nghe xong, gần như lập tức tháo vòng tay ra, định ném đi cho xong.
Nhưng bà đồng đã ngăn tôi lại.
Bà tôi rồi : “Con ngốc, cho dù con có ném nó đi thì cũng vô ích, thứ này đã đánh dấu khí vận của con rồi, dù không đeo nữa thì nó vẫn sẽ tiếp tục hút hết vận may của con!”
“Cho đến lúc con chết, mọi thứ mới thực sự chấm dứt!”
Nghe , tôi hoảng hốt, vội vã hỏi: “Vậy giờ con phải sao?”
“Đừng lo, để bà giúp con!”
Nhìn tôi, bà đồng nở một nụ nhẹ nhàng, chậm rãi .
“Con là con trong làng mình, sao có thể để người ngoài bắt nạt chứ!”
“Con chỉ cần tìm cơ hội, nhổ cho bà một sợi tóc của con bé đó, đến lúc đó, bà sẽ giúp con hóa giải tai ương!”
Nghe lời bà, tôi lập tức gật đầu: “Bà ơi, con biết rồi!”
“Con , con yên tâm, ta con thế nào, bà sẽ giúp con trả lại y như .
Vận may của con rồi sẽ quay về!”
Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy thương xót.
Bà bảo tôi về nhà nghỉ ngơi một đêm, hôm sau hãy đi tìm Cố Chu Chu, tôi vui vẻ đồng ý.
Bà đồng dặn dò tôi từng chi tiết nhỏ cần ý, sau đó mới rời đi.
2
Về đến nhà, tôi nằm vật xuống giường, toàn thân mệt rã rời.
Từ sau khi chồng mất, tôi cứ mãi lo chuyện tang lễ cho , đến giờ đã kiệt sức hoàn toàn.
Tôi vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một tai nạn bất ngờ, nào ngờ lại là cái bẫy mà thân tôi giăng ra để cướp vận.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn học giỏi, gặp nhiều may mắn, sau khi tốt nghiệp đại học thì quen chồng.
Ngay khi vừa ra trường, tôi đã nhận lời mời từ một công ty lớn.
Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó – cái ngày cầu hôn tôi.
Vậy mà chưa bao lâu, đã chết oan ức trong tai nạn.
Nghĩ đến cảnh ấy, lòng tôi lại trào dâng hận ý với Cố Chu Chu.
Thời đại học, chúng tôi cùng ở chung ký túc xá.
Nếu không có tôi và chồng giúp đỡ, thậm chí ta còn chẳng đủ tiền đóng học phí.
Bạn thấy sao?