4
Bạch Chi từ bỏ việc truy cứu, những tin đồn vẫn không dừng lại.
Cô giáo đẩy cặp kính trên sống mũi, nghiêm túc với tôi rằng sẽ điều tra đến cùng vụ việc này.
Khi tôi trở lại lớp, có người thấy tôi liền theo phản xạ nhét ví vào trong bàn.
Tôi đứng sững tại chỗ.
Cảm giác cay xè, nghẹn ngào nơi sống mũi.
Tôi đã cố gắng học tập hết mình để thi đỗ vào ngôi trường này, đứng vững ở vị trí số một toàn khối, không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi bị người khác coi như kẻ trộm mà đề phòng.
Ngày họp phụ huynh, tôi từ xa thấy có người chỉ trỏ về phía bóng lưng của bố tôi ở cổng trường mà cợt.
Tiếng đó truyền đến tai tôi ngắt quãng,
“Này, có phải bố của Tang Uyển lớp 7 không? Nghe cái chân đó là do trộm cắp mà bị đánh gãy…”
“Con nhà rồng thì lại rồng, con chuột thì lại đào hang! Tang Uyển cũng lấy chiếc vòng tay của Bạch Chi mà!”
Trong cơn gió lạnh, tôi thấy bóng dáng của bố bỗng khựng lại.
Lần đầu tiên trong đời, tôi không dám ngẩng đầu trước mặt bố.
Tin đồn thực sự rất đáng sợ.
Những ánh mắt vô thanh rơi xuống người, như từng nhát dao cắt thịt.
Đó là ngày mà tôi thấy khổ sở nhất.
Về đến nhà, bố tôi im lặng suốt cả buổi tối, chỉ ngồi hút thuốc.
Tôi vừa khóc vừa với bố, “Con không lấy vòng tay của người khác, những gì bố dạy con, con đều nhớ.”
Bố không trách móc, cũng không hỏi thêm.
Chỉ rất lâu sau đó, ông buồn bã hỏi tôi.
“Có phải vì bố nên con mới bị oan uổng không?”
Trong bóng tối, tôi thấy bố với mình một cái.
“Xin lỗi con, Tiểu Uyển,” giọng bố khàn đặc, “Để con cũng phải chịu cảnh cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.”
5
Bố thú nhận với tôi về chuyện năm xưa.
Nhưng thực ra tôi đã biết từ lâu rồi.
Tôi là đứa con mà bố nhặt về nuôi.
“Bố không có năng lực, mà con lại cờ mắc bệnh nặng, năm đó chạy vạy khắp nơi, chỉ thiếu đúng một nghìn tệ tiền cứu mạng.”
Tôi thấy bố chìm vào ký ức, trong mắt là nỗi đau suốt nhiều năm chưa thể nguôi ngoai.
“Bố thực sự không còn cách nào khác, đã thì là .”
“Ranh giới một khi đã vỡ, sự nhục nhã sẽ mãi mãi khắc sâu vào xương tủy, cả đời này cũng không thể thoát khỏi.”
Giọng bố ngày càng nhỏ,
Hòa lẫn trong cơn gió đêm.
Cuối cùng, tôi không biết ông đang hỏi tôi hay hỏi chính mình.
Ông ấy nếu năm đó không phải một kẻ như ông nhặt tôi về, liệu cuộc sống của tôi có tốt hơn bây giờ không?
6
Bệnh của bố tôi đột nhiên trở nặng.
Tôi căng thẳng thần kinh, xin nghỉ học.
Không muốn đi đâu, chỉ muốn ở lại bệnh viện chăm sóc ông ấy.
Trưa mua cơm về, tôi thấy Bạch Chi đứng trước cửa phòng bệnh.
Tôi sững người, tim đập thình thịch.
Bạch Chi đã từng gặp bố tôi.
Cùng với Chu Dạng.
Ở quầy cơm chiên vỉa hè của bố tôi.
Cụ thể tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó ấy với giọng điệu ngây thơ mà khinh khỉnh hỏi tôi:
“Quán vỉa hè thế này bẩn thỉu, sao mà ăn ? Cậu ăn , còn bắt A Dạng cùng ăn sao?”
Tôi thấy Chu Dạng ăn một miếng, đôi lông mày đẹp đẽ của ta nhíu lại.
Nhai hai lần, như thể không chịu nổi nữa, ta nhổ ra.
Lúc đó, bố tôi đứng bên lề đường.
Gió lạnh buốt thổi qua.
Ông sững sờ đám công tử tiểu thư kia.
Tối hôm đó, tôi và Chu Dạng cãi nhau kịch liệt.
…
Nhớ lại chuyện đó, tôi đề phòng Bạch Chi, “Cô lại định gì nữa?”
Bạch Chi nhàn nhạt tôi, “Tang Uyển, nếu cậu thiếu tiền, sao không sớm? Bệnh của bố cậu sao có thể trì hoãn .”
“Chúng ta là học, tôi và A Dạng sẽ không khoanh tay đứng .”
Nói rồi ấy đưa cho tôi một tấm thẻ.
“Ý gì đây?”
“Bệnh của , tôi biết có một bệnh viện rất tốt, để tôi giới thiệu cho cậu.”
“Nhưng bệnh viện đó ở rất xa đây.”
“Đi đi lại lại sẽ rất mệt đấy.”
Hành lang bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng yên ắng lạ thường.
Tôi và Bạch Chi nhau rất lâu.
Cô ấy đột nhiên hỏi tôi, “Cậu có biết tại sao dạo gần đây A Dạng không đến trường không? Bởi vì ấy thấy mất mặt đấy.”
“Cậu cũng hiểu tính cách kiêu ngạo của ấy hơn ai hết mà.”
“Vì hôm nay chỉ có mình tôi đến gặp cậu.”
Giọng Bạch Chi nhẹ nhàng, mềm mỏng như những mũi kim đâm thẳng vào tim tôi, khiến từng cơn đau nhói lên liên tục.
Hàng mi tôi run lên.
Tiếng ho khan ngắt quãng của bố tôi vọng ra từ trong phòng bệnh.
Giống như từng hồi trống báo tử.
Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo như sương khói.
Làn khói tan ra, chỉ còn lại tấm thẻ cứu mạng này.
Tôi cần số tiền này.
Tôi siết chặt tấm thẻ trong lòng bàn tay.
“Cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng thủ tục chuyển trường để ở lại chăm sóc bố.”
“Số tiền này, tôi sẽ trả lại , sẽ cần một chút thời gian.”
Bạch Chi khẩy, “Ai cần cậu trả chứ? Tạm biệt.”
7
Việc chuyển trường, tôi không cho bất kỳ ai.
Vào một buổi chiều bình thường, chúng tôi lặng lẽ rời khỏi thành phố này.
Sau khi chuyển viện, trạng của bố tôi dần dần tốt lên rất nhiều.
Việc học ở ngôi trường cấp ba mới khá căng thẳng, tôi phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và chỗ ở , may mắn là nền tảng học tập của tôi vững chắc, không bị thụt lùi.
Sức khỏe của bố tôi cũng dần hồi phục.
Sau khi vào đại học, tôi lại đi thêm để trang trải, bận rộn không ngơi tay.
Số tiền tôi mượn của Bạch Chi, tôi trả dần từng phần mỗi tháng theo số tài khoản ấy để lại.
Đến khi đi hai năm sau, tôi mới trả hết toàn bộ số tiền.
Thoáng chốc đã bảy năm trôi qua.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Chu Dạng.
Vì , khi gặp lại ta, tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Đó là buổi tụ họp của giới con nhà giàu mà tôi bị Tống Lâm Lâm, một người đại học, kéo đi.
Ai cũng là công tử, tiểu thư nhà giàu.
Thực ra tôi không muốn đi, Tống Lâm Lâm vừa trang điểm lại vừa thuyết phục tôi:
“Ngốc ạ, buổi tụ họp như thế này, nếu không phải trai công tử nhà giàu của mình, bọn mình có mà mơ cũng không vào .”
“Dẫn cậu đi mở mang tầm mắt, dù chỉ là đến ăn chực thì cũng đâu có thiệt gì, chưa biết chừng với nhan sắc của cậu còn cưa một giàu đẹp trai nữa đấy.”
“Coi như đi cùng tớ một lúc thôi, ơn phước đi mà!”
Tống Lâm Lâm là cùng phòng ký túc xá đại học của tôi, sau khi tốt nghiệp, bè dần mất liên lạc, chỉ còn giữ liên lạc với ấy.
Miệng lưỡi ấy có hơi phóng đại, lòng dạ không xấu.
Không thể từ chối, tôi đành đồng ý.
Lúc đẩy cửa bước vào câu lạc bộ, mùi hương xa hoa tràn ngập.
Như Tống Lâm Lâm , nơi này thực sự không phải là nơi mà những người bình thường như chúng tôi có thể tùy tiện đến.
Ăn chực cũng không tồi.
Cho đến khi bước vào phòng bao, tôi vẫn nghĩ .
Nhưng ngay khi cửa mở, tôi liền thấy Bạch Chi giữa đám đông.
Cô ấy thay đổi rất nhiều so với bảy năm trước, đã lột xác khỏi sự non nớt thuở thiếu thời, từng cử chỉ đều toát lên sự thanh lịch và quyến rũ.
Tôi không ngờ lại gặp ấy ở đây.
Rõ ràng Bạch Chi cũng không ngờ.
Cô ấy bất cẩn đổ ly rượu.
Phòng bao ồn ào, náo nhiệt, Tống Lâm Lâm đẩy tôi vào trong, nhiều người bắt đầu hò hét, đòi ấy giới thiệu tôi.
Bạch Chi chằm chằm vào tôi, chậm rãi mỉm , “Bạn cũ, tôi quen mà.”
Tiếng hò reo ngay lập tức vang lên.
“Người quen cũ, Bạch Chi tiểu thư còn không mau giới thiệu đi?”
“Phải giới thiệu kỹ mới .” Bạch Chi dựa vào lưng ghế, tỏ vẻ đăm chiêu.
Bạn thấy sao?