Quay lại chương 1 :
Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ kết nối lại với nhau——
Anh đặc cách tuyển thẳng nhờ năng khiếu, không cần thi đại học.
Nghĩa là … không có điểm thi.
Vậy thì người không có điểm thi là… Tống Thiển Như.
Anh bắt đầu hoảng loạn tìm cách tháo vòng tay ra.
Nhưng do đeo quá lâu, chiếc vòng đã siết chặt lấy cổ tay, hoàn toàn không thể tháo xuống.
“Sao có thể như …”
Anh nghiến răng ken két:
“Vòng tay chỉ có thể chuyển cho người thân! Em sao có thể chuyển sang cho ?!”
“Không cần quan hệ huyết thống. Chỉ cần em cho rằng là người thân, thì chính là người có thể gánh thay tai họa cho em.”
“Em gì cơ?”
Anh sững người, quên cả chuyện đang giằng co với chiếc vòng tay.
Khoé mắt đỏ hoe:
“Vậy nên… tất cả những dịu dàng, ngoan ngoãn của em với suốt thời gian qua… thật ra đều là…”
“Ừ, giả vờ đấy.”
“Em cái gì?!”
Tống Thiển Như bất ngờ xuất hiện.
Cô ta gần như phát điên, túm lấy cổ tay tôi, giật mạnh.
Chiếc vòng tay nhẹ nhàng rơi xuống khỏi cổ tay tôi.
Cô ta sững người, chằm chằm chiếc vòng giả kia, giọng run rẩy:
“Không phải đeo vào là không tháo ra sao?”
Cô ta lập tức đập mạnh chiếc vòng giả xuống đất:
“Cô đã giả vòng tay rồi chuyển qua cho Việt Trạch?!
Cô độc ác đến mức nào ! Chẳng phải biết rõ là ấy không cần thi đại học sao?!”
“Độc ác á?”
Tôi bật :
“Các người có tư cách gì tôi độc ác? Lương Việt Trạch vì mà bỏ mặc tôi trong hẻm, lúc đó ta không độc ác à? Hai người lập mưu để vùi dập công sức học tập của tôi, như thế là không độc ác sao?
“Giờ tôi chỉ đang trả lại những gì các người đã với tôi thôi, mà đến lượt các người lại không chịu nổi?”
Lương Việt Trạch nghẹn lời.
Anh đỏ mắt tôi:
“Em bắt đầu thất vọng về từ khi nào?”
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
“Lương Việt Trạch, vì những bức ảnh của … bệnh mẹ tôi đã trở nặng.”
Anh sững người, nghẹn lời:
“Sao em không với ?!”
“Nói với để gì?”
Tôi thẳng vào :
“Anh là gì của tôi sao?”
Khuôn mặt thoáng chốc đầy bối rối, lúng túng.
Tôi quay lưng, không ngoảnh đầu lại, rời đi.
8
Sau khi trở thành thủ khoa toàn tỉnh, tôi bỗng chốc nổi như cồn.
Bố của Lâm Thư Di đích thân lên sân khấu trao giải cho tôi.
Khi đối mặt với tôi, ông ta rõ ràng có chút lúng túng.
Bài phát biểu khen ngợi lần này dài gấp mấy lần bài chửi bới tôi hôm trước.
Nhưng dù là , sau khi cảm ơn xong, tôi vẫn lạnh lùng đưa ra một xấp ảnh —
Là những bức hình hôm tôi bị kéo vào con hẻm.
Chiếc xe hơi đỗ ở góc phố lúc đó đã bật sẵn camera hành trình, ghi lại toàn bộ mọi chuyện.
Trong ảnh, có một người hiện rõ nét —
Lâm Thư Di.
Lúc đó, ta đã tròn 18 tuổi.
Bố ta lập tức muốn che giấu sự thật.
Nhưng tôi lúc này là thủ khoa toàn tỉnh, tâm điểm của dư luận, mọi thái đều quan tâm đặc biệt.
Những bức ảnh ngay sau đó tung lên mạng và lập tức leo thẳng lên top tìm kiếm.
Bố Lâm Thư Di cũng không thể giữ nổi ghế.
Ông ta bị hội đồng nhà trường cách chức ngay lập tức.
Còn thư báo trúng tuyển của Lâm Thư Di cũng bị trường đại học thu hồi.
Lý do đưa ra là: nhà trường không nhận những sinh viên có vấn đề về đạo đức.
Không chỉ , ta còn đối mặt với nguy cơ ngồi tù.
Lâm Thư Di khóc lóc tìm đến tôi, cầu xin tôi ký đơn xin giảm nhẹ hình .
Nhưng tôi thậm chí không gặp mặt ta, mà còn trực tiếp công bố toàn bộ quá trình hôm đó lên mạng.
Cuối cùng, Lâm Thư Di không thể thoát trách nhiệm.
May mắn thay, tinh thần mẹ tôi giờ đã ổn định trở lại.
Bà phát bệnh nặng hôm đó, chính vì quá đau lòng khi thấy tôi bị ức hiếp, cảm giác bất lực khiến mẹ sụp đổ.
Sau này, thấy tôi không chỉ không gục ngã, mà còn vươn lên giành ngôi thủ khoa, bà mới yên tâm phần nào.
Nhưng cùng với hàng loạt phóng viên kéo đến, còn có cả Lương Việt Trạch.
Dạo gần đây ta luôn lặng lẽ dõi theo tôi.
Số tiền ta gửi hỗ trợ cũng nhiều gấp mấy lần trước.
Nhưng tôi đều trả lại toàn bộ:
“Giá trị thương mại của danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh lớn hơn nghĩ rất nhiều. Những năm qua hỗ trợ tôi, tôi đã chuyển trả toàn bộ vào tài khoản , cả vốn lẫn lãi. Từ giờ, chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
Anh ta hoảng lên:
“Em không còn nợ gì nhau là sao? Thanh Vân, em không cần nữa sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau mà!”
Tôi thẳng tay đuổi ta ra khỏi nhà:
“Chính vì chúng ta lớn lên cùng nhau, những gì với tôi mới càng khiến tôi thấy ghê tởm!”
Bạn thấy sao?