10
Một ngày chủ nhật khác, Lương Thanh hiếm hoi gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Tôi xoay camera về phía Lương Hoài Cẩn, lúc này đang cắm cúi phân mèo.
“Hoài Cẩn vừa nhận nuôi một bé mèo mới. Giờ nó đang bận vệ sinh cho mèo đây.”
Lương Thanh bật nhẹ nhàng, “Nó ngoan là tốt rồi.”
Lương Hoài Cẩn không biết tôi đang đứng sau lưng. Mất bao công sức mới dọn xong, nó ngồi phịch xuống đất, quay lưng lại, ôm mèo con rồi bắt đầu tự chuyện.
Tiểu Phúc tủi thân định chen vào lòng nó, bị nó đẩy ra không chút do dự.
“Tiểu Phúc, cậu không tranh chỗ với mèo con. Đợi nó sinh con xong, nó sẽ chết.”
“Chúng ta phải nhường nhịn mèo con.”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi. Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, kiểm tra kỹ lưỡng mèo mẹ, không phát hiện điều gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi nó, “Tiểu Cẩn, tại sao con lại mèo mẹ sinh con xong sẽ chết?”
Nó không ngẩng đầu, trả lời tôi, “Là ông bà ngoại với con.”
Tôi kinh ngạc trước suy nghĩ kỳ lạ của ông bà ngoại, vẫn kiên nhẫn dạy bảo nó.
“Tiểu Cẩn, dì Tiểu Tống với con…”
Nó cắt ngang lời tôi, nghiêm túc , “Không phải dì Tiểu Tống, mà là mẹ.”
Tôi sững người vài giây, cảm giác như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim mình, vừa kỳ lạ vừa dễ chịu.
“Được rồi, mẹ với con: chỉ cần con chăm sóc tốt cho nó, mèo mẹ sinh con xong sẽ không chết.”
“Nó sẽ ở lại, cùng các mèo con bầu với con.”
Đôi mắt Lương Hoài Cẩn sáng lên, nó ngay lập tức hỏi lại, “Giống như mẹ sẽ luôn ở bên con phải không?”
Tôi hôn lên má nó, nghiêm túc trả lời, “Đúng , mẹ và mèo mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Nó vui sướng, ôm mèo mẹ hôn tới tấp, rồi lại vòng tay ôm cổ Tiểu Phúc dỗ dành.
“Tiểu Phúc, cậu đừng buồn, mình cũng sẽ luôn ở bên cậu.”
11
Tôi gọi lại cho Lương Thanh, báo với rằng Lương Hoài Cẩn vẫn ổn, bảo không cần lo lắng.
“Có em ở nhà thì không lo gì cả.”
Nhưng ánh mắt tôi qua màn hình như muốn điều gì đó, cuối cùng lại tủi thân giải thích.
“Anh đợi điện thoại của em mãi, không ngờ, cả em và Tiểu Cẩn đều không ai nhớ đến .”
Càng , giọng càng đầy ấm ức, như thể đang tố cáo tội trạng của tôi và Lương Hoài Cẩn.
Tôi vừa dỗ , vừa hỏi liệu có thể về nhà kịp đón Tết hay không.
Do dự án ở nước ngoài gặp sự cố, Lương Thanh không thể về kịp Tết.
Đây là cái Tết đầu tiên tôi và Lương Hoài Cẩn ở bên nhau. Một tháng trước Tết, mèo mẹ đã sinh bốn bé mèo con đáng .
Gương mặt Lương Hoài Cẩn đỏ bừng vì phấn khích, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên nó là nằm bò ra bên ổ mèo, ngắm mèo con.
“Mẹ ơi, con đã chăm mèo mẹ rất tốt. Nó không chết, mà còn đang cho mèo con bú sữa.”
“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, cậu mau này.”
“Tiểu Cẩn, lại đây nào.”
Nó lon ton chạy đến bên tôi, hỏi, “Mẹ gọi con có chuyện gì ?”
Tôi lau mồ hôi trên trán nó, quàng chiếc khăn quàng cổ vừa đan xong lên cổ nó.
“Mẹ thử xem có vừa không.”
Thời gian qua, tôi học cách đan khăn trên mạng để thời gian.
Khăn quàng cổ hợp với nó đến lạ, tôi rất hài lòng, mà nó cũng .
Nó vui vẻ vỗ tay, quay sang khoe với Tiểu Phúc, “Mẹ đan cho mình khăn quàng cổ mới. Mình sẽ đeo khăn này đón Tết.”
Tiểu Phúc quay đầu, tủi thân chui vào lòng tôi, húc húc mãi cho đến khi tôi lấy chiếc yếm nhỏ ra đeo cho nó, nó mới hài lòng.
12
Một tháng sau, nụ của Lương Hoài Cẩn bắt đầu thưa thớt.
Những mèo con chưa đầy tháng nghịch ngợm, tè bậy khắp nơi. Nó chạy theo dọn dẹp, mồ hôi túa đầy trán.
Vì Lương Thanh không ở nhà, tôi cũng không thân thiết với ông bà ngoại của nó, nên tôi quyết định dẫn nó về nhà tôi ăn Tết.
Sáng mùng Một, trước khi ra ngoài, nó chuẩn bị rất nhiều thức ăn và nước cho mèo con.
Tôi vừa buồn vừa bất lực, “Tiểu Cẩn, chúng ta chỉ đi một ngày rồi về thôi.”
Ở với tôi hơn nửa năm, Lương Hoài Cẩn trở nên vui vẻ hơn hẳn, miệng mồm cũng ngọt ngào hơn.
Nó mẹ tôi vui đến nỗi suýt chút nữa đem toàn bộ tiền lương hưu gói vào bao lì xì cho nó.
“Lúc lần đầu gặp thằng bé, nó nhút nhát, nghe còn có vấn đề tinh thần nữa.”
“Bây giờ lại, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà.”
Tôi cong môi , bóng dáng Lương Hoài Cẩn đuổi theo Tiểu Phúc chạy khắp nhà, không nhịn mà bật thành tiếng.
“Dù sao nó cũng mới năm tuổi, bề ngoài có lạnh lùng thế nào thì trong lòng vẫn luôn khao khát thương.”
“Mẹ còn lo lắm, lo nó ở nhà con khổ, giờ thấy con sống tốt mẹ yên tâm rồi.”
Gia đình tôi đơn giản, chỉ cần mùng Một, mùng Hai đi chúc Tết, những ngày còn lại tôi và Lương Hoài Cẩn đều ở nhà.
Dạo này tôi đã xem nhiều sách dạy nấu ăn và học cách một số món đơn giản.
Kể từ đó, chúng tôi sống theo kiểu tôi ăn đồ ngoài, còn nó ăn đồ tôi nấu.
“Mẹ ơi, cơm trong bát mẹ thơm quá.”
Đây là lần thứ mười tám nó câu này.
Tôi vừa ăn đồ ngoài vừa đáp qua loa, miệng còn đầy thức ăn, “Ngửi thì thơm, ăn thì thối, trẻ con không ăn, ăn vào sẽ chết.”
Sợ nó nhỏ dãi vào bát tôi, tôi hỏi lại, “Chẳng lẽ món mẹ nấu không ngon?”
Nó im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm trong bát mình.
13
Tối trước ngày rằm tháng Giêng, tôi tính toán cả buổi, chuẩn bị bánh trôi cho Lương Hoài Cẩn ăn.
Sáng hôm sau vừa mở mắt, tôi bỗng thấy người nằm cạnh mình không còn là Lương Hoài Cẩn nhỏ bé nữa mà là một người lớn.
Tôi hét lên một tiếng, nhảy dựng khỏi giường.
“Trời đất, cậu là ai thế này?”
Lương Thanh ngồi đó, tỏ ra tủi thân, ánh mắt như thể tôi vừa gì đó tội ác tày trời.
Sống cuộc sống với mèo, chó và trẻ con quá lâu, suýt nữa quên mất rằng tôi còn có một ông chồng đi xa.
Tôi gãi đầu, ngượng ngùng xin lỗi, “Sáng sớm đầu óc chưa tỉnh táo, em cứ tưởng nhà có trộm.”
Đúng lúc đó, Lương Hoài Cẩn ôm Tiểu Phúc đẩy cửa bước vào. Trong tay nó còn cầm cái gối nhỏ mà mẹ tôi đã khâu cho mấy hôm trước.
Có vẻ tối qua nó bị Lương Thanh bắt ép về phòng mình ngủ, giờ đây nó phồng má, tức giận , “Ghét bố! Đây là chỗ của con!”
Lương Thanh quyết không nhượng bộ, “Ai ? Chỉ có bố mới ngủ với vợ. Con về ngủ với vợ con đi.”
“Bố không về, con toàn ngủ ở đây!”
“Bây giờ bố về rồi, con đi chỗ khác mà ngủ.”
Lương Hoài Cẩn tức giận nhào vào lòng tôi, khóc, “Mẹ ơi, con muốn mẹ vợ con, con muốn ngủ cùng mẹ.”
Lương Thanh bị nó cho giận không nhẹ.
Sau bữa sáng, Lương Thanh chuẩn bị đưa Lương Hoài Cẩn về thăm ông bà ngoại.
Tôi không định đi, Lương Hoài Cẩn lại nắm tay tôi, ghé sát tai thì thầm, “Mẹ đi cùng con đi, con sợ.”
Tôi sững sờ, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của nó trong lòng bàn tay mình.
14
Lúc gặp tôi, ông bà ngoại của Lương Hoài Cẩn lập tức thay đổi sắc mặt.
Lương Hoài Cẩn ngoan ngoãn chào, “Ông ngoại, bà ngoại.”
Lương Thanh cùng ông ngoại vào bếp nấu ăn, chỉ còn tôi ngồi với bà ngoại trong phòng khách.
Bà bắt đầu lên tiếng, “Mẹ con nhớ con lắm, tối qua còn báo mộng với bà, muốn gặp con.”
“Tết mà Tiểu Cẩn không qua thăm ông bà ngoại, có phải ai đó đã nhốt con ở nhà, không cho con đến không?”
Khi câu này, ánh mắt bà luôn lướt qua tôi, khiến tôi ngồi không yên.
Lương Hoài Cẩn dịch sát vào bên cạnh tôi, nhỏ giọng , “Bố không ở cùng chúng ta trong dịp Tết, mẹ một mình đưa con tới đây, con không thích.”
Sắc mặt bà ngoại khó chịu ra mặt, “Có những loại phụ nữ chẳng ra gì, vì tiền mà không cần đến liêm sỉ, ngay cả một đứa trẻ cũng bị dạy dỗ thành như !”
Tôi tức nghẹn trong lòng, vì bà là người lớn tuổi nên cố gắng nhẫn nhịn.
Sau bữa cơm, tôi dẫn Lương Hoài Cẩn đi vệ sinh. Nó đột nhiên thì thầm với tôi, “Mẹ ơi, con không thích ông bà ngoại.”
Tôi ngồi xuống, chỉnh lại áo khoác cho nó, hỏi, “Tiểu Cẩn, tại sao con không thích ông bà ngoại?”
Dù bà ngoại không thích tôi, Lương Hoài Cẩn là cháu ruột của họ, chẳng lẽ họ cũng ghét bỏ nó?
“Ông bà ngoại không thích con. Ông đánh đau lắm, còn bà thì mắng rất đáng sợ.”
Tôi định hỏi kỹ hơn thì bên ngoài vang lên tiếng của Lương Thanh.
“Em ơi, nhà hết gạo rồi. Đi xuống mua với một bao gạo mang về cho ông bà ngoại.”
Mặt Lương Hoài Cẩn lập tức trắng bệch, nó bám chặt lấy vạt áo tôi, “Mẹ, đừng đi.”
Tôi vỗ nhẹ tay nó, dẫn nó ra phòng khách. Quả nhiên, Lương Thanh đã mang giày, chuẩn bị ra ngoài.
Anh kéo tôi sang một bên, hạ giọng , “Ông bà muốn chuyện riêng với con, em xuống cùng một lát đi.”
Tôi từ chối thẳng thừng.
15
Sau khi Lương Thanh rời đi, ông bà ngoại cũng không gì về việc muốn chuyện riêng với Lương Hoài Cẩn.
Bốn người chúng tôi cứ ngồi trong phòng khách, mắt nhau không một lời.
Cứ thế chằm chằm nhau suốt 20 phút.
Cuối cùng, ông bà đứng dậy bảo Lương Hoài Cẩn đi thắp hương cho mẹ nó.
Tôi vỗ nhẹ tay nó, “Đi đi, mẹ ở đây, không sao cả.”
Phòng thờ cách phòng khách một đoạn. Tôi ngồi ở phòng khách, quan sát tĩnh bên đó.
Ban đầu mọi thứ rất yên tĩnh, cho đến khi tiếng khóc của Lương Hoài Cẩn truyền đến, tôi sững người vài giây.
Di ảnh của mẹ Lương Hoài Cẩn bị ném xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi nín thở, bước chân chậm lại.
Vừa thấy tôi, Lương Hoài Cẩn liền òa khóc, lao vào lòng tôi.
Ông ngoại đập mạnh xuống bàn, tiếng vang dội, “Đồ vô ơn! Chúng tôi nuôi mày bao nhiêu năm mà chẳng khác nào phí công! Có mẹ là hơn tất cả, mày đúng là thứ không ra gì!”
Lương Hoài Cẩn khóc không thở nổi, tôi đột nhiên nhớ lại lời nó với con mèo mẹ.
Nó luôn nghĩ mèo mẹ sinh con xong sẽ chết, bởi vì từ nhỏ đến lớn, ông bà ngoại luôn với nó:
Là nó đã mẹ mình.
Mẹ nó mất khi sinh nó, nên nó nghĩ rằng mọi con mẹ sinh con xong đều sẽ chết.
Lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Con qua đời là nỗi đau lớn nhất trong đời của họ. Nhưng thay vì đặt thương dành cho con lên cháu ngoại, họ lại oán trách sự ra đời của nó đã cướp đi người họ thương nhất.
“Bác , cháu hiểu rằng sau khi mẹ của Hoài Cẩn qua đời, mọi người rất đau lòng. Nhưng tất cả chuyện này không phải lỗi của Hoài Cẩn.”
Bà ngoại trừng mắt tôi, chỉ tay vào trán Lương Hoài Cẩn, tức giận gào lên, “Không phải lỗi của nó? Nếu năm đó không có nó, nếu con tôi không mang thai, không sinh con, nó có chết không? Tại sao người chết trên bàn mổ lại không phải là nó mà là con tôi?”
Tôi mím môi, đưa tay bịt tai Lương Hoài Cẩn.
Tôi hiểu nỗi đau của họ, điều đó không có nghĩa tôi sẽ để họ vô lý như thế.
“Tôi rất tiếc vì sự ra đi của mẹ Hoài Cẩn, hiện tại, về mặt pháp lý, tôi mới là mẹ của Lương Hoài Cẩn.”
Mẹ của Hoài Cẩn chắc chắn đã rất thương nó. Cô ấy không còn nữa, tôi sẽ thay ấy bảo vệ nó.
Bạn thấy sao?