Chúng tôi không hề ở cùng một tần số.
Anh ta cúi xuống, áp người lên tôi.
Tôi vùng vẫy, ta giữ lấy cổ tay tôi, ép chúng lên trên đầu.
Anh ta chạm vào má tôi, thì thầm:
“Nếu em còn đậy, tôi e mình sẽ điều gì đó mà không thể kiểm soát.”
Rốt cuộc, kỹ năng của ta vượt xa tôi.
Biết mình không thể thắng, tôi chỉ có thể miễn cưỡng để ta ôm lấy tôi, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
May mắn thay, ta chỉ ôm mà không gì khác.
Đêm đó, tôi bất ngờ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi ở giữa một cánh đồng hoa.
Quỳ xuống bên cạnh một người.
Trên ngực ta, từng đóa hoa m,áu nở rộ.
Tôi khóc rất nhiều, khóc đến mức kiệt sức.
Tôi xuống.
Người đó là Lục Thương.
Đôi mắt ta nhắm nghiền, như thể không bao giờ tỉnh lại nữa.
14
Những ngày sau đó,
Lục Thương cứ cách một thời gian lại đến.
Thời điểm ta xuất hiện rất ngẫu nhiên,
Nhưng rõ ràng ta không có ý định thả tôi ra.
Tôi chỉ biết rằng đã gần một tuần trôi qua.
Ngoài điều đó, tôi không có cách nào tiếp cận tin tức từ bên ngoài.
Mỗi lần đến, ta thường những chuyện linh tinh.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ trạng thái tinh thần của ta có bình thường hay không.
Anh ta luôn ôm tôi, rằng sắp kết thúc rồi.
Rằng ta sẽ đưa tôi đến một nơi không ai biết.
Còn tôi chỉ nghĩ cách thuyết phục ta, hoặc tìm cách liên lạc với bên ngoài.
Hôm đó, ta trở về sớm hơn bình thường.
Tôi biết công việc của ta rất bận.
Nơi ta giam tôi cũng hẻo lánh, nên ta phải dành thời gian để đến gặp tôi.
Anh ta mang theo một chiếc hộp bánh lớn.
Nhìn vẻ ngoài chỉnh tề của ta, thoạt không có gì bất thường.
Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, tôi ngay lập tức ngửi thấy mùi khác lạ trên người ta.
Mùi sắt.
Mùi m,áu.
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, mở hộp bánh ra.
Thậm chí còn đủ tâm trạng tắt đèn, thắp nến và bảo tôi ước nguyện.
À, phải rồi.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi không nến, cũng không bánh.
Chỉ ta, và :
“Cởi áo ra.”
Anh ta sững người, có chút ngạc nhiên.
“Tôi , cởi áo ra.”
Tôi lặp lại, ta liền , vừa vừa che cổ áo mình.
“Gấp gáp thế sao? Tôi…”
Tôi lao tới, giật mạnh cổ áo ta.
Anh ta có kỹ năng rất tốt, lần này, rõ ràng phản ứng của ta chậm lại.
Tôi kéo lớp áo bên trong của ta ra, mùi m,áu tanh ngay lập tức bốc lên.
Tôi không biết thứ vũ khí nào có thể ra những vết thương như .
Dù đã băng bó sơ sài bằng gạc, m,áu vẫn không ngừng rỉ ra.
Tôi túm lấy cổ áo ta.
“Anh vừa đi đấu súng sao?”
“Anh thật sự tham gia băng đảng xã hội đen à?”
“Trước khi tôi đưa vào tù, ơn đừng tự gi,et mình không?”
Ánh nến lấp lánh chiếu vào đôi mắt của cả hai chúng tôi.
Anh ta tôi, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
Tôi nghe thấy giọng thì thầm của ta vang lên bên tai:
“Tôi không biết mình có ch,et không.”
“Nhưng, bé ngoan, tôi hứa em sẽ tự tay còng tay tôi. Được không?”
“…”
Trước khi rời đi, ta đặt một sợi dây chuyền lên cổ tôi.
Viên đá sapphire vàng lấp lánh, nhỏ xinh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Kể từ đó, ta không bao giờ quay lại căn phòng này nữa.
15
Vết thương trên người Lục Thương chắc chắn không phải do một cuộc xô xát nhỏ ra.
Từ đó, tôi suy đoán rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Có thể là cảnh sát bắt đầu hành .
Cũng có thể là nội bộ của bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn.
Tôi chỉ biết rằng, cánh cửa với mật mã này không thể mở.
Và đã hai, ba ngày rồi ta không quay lại.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ ch,et đói mất.
Không ngờ cuộc đời đầy rẫy những vết nứt của tôi lại kết thúc theo cách này, không khỏi cảm thấy bi thương.
Rồi lại nghĩ, tất cả những điều này đều là tôi đáng phải chịu.
Ch,et đói là cảm giác thế nào nhỉ?
Chắc hẳn rất đ,au đ,ớn.
Hy vọng trước khi ch,et, tôi có thể rơi vào một giấc mơ thật yên bình.
Khi tôi còn đang nghĩ vu vơ,
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ cửa.
Sau đó là những tiếng gõ cửa dữ dội.
Tôi giật mình đứng dậy.
Tiếng gọi từ phía bên kia cánh cửa không thể nào quen thuộc hơn.
Là… Hà Xương Húc.
“Ê, ê! Có ai trong đó không?”
Tôi lập tức đập vào cánh cửa để đáp lại.
Trong khoảnh khắc đó, nghe thấy giọng của đồng nghiệp thật ấm áp biết bao.
Sau đó, tôi nghe thấy Hà Xương Húc bảo tôi lùi lại.
Vài giây sau,
Tiếng súng vang lên, khóa mật mã bị hủy.
Cánh cửa đẩy mở.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy toàn bộ không gian nơi mình bị giam giữ.
Hóa ra là một tầng hầm dưới lòng đất của một căn biệt thự.
Ngọn lửa không biết từ đâu đã bắt đầu lan ra.
Lúc đó, tôi mới nhận ra, nếu Hà Xương Húc đến muộn hơn một chút, tôi sẽ không ch,et đói mà là ch,et cháy.
“Cô không sao là tốt rồi.”
Người đàn ông thấy tôi vẫn bình an thì thở phào nhẹ nhõm, định ôm tôi.
Nhưng tôi theo phản xạ đẩy ta ra.
Đẩy rất xa.
“…”
Điều này khiến cả hai chúng tôi đều hơi lúng túng.
Tôi quay mặt đi, tự hỏi tại sao mình lại không thể từ chối vòng tay của Lục Thương.
Có lẽ cả đời này tôi không thể cứu rỗi chính mình.
Anh ta ho vài tiếng, rồi với tôi:
“Cảnh sát chúng tôi đã nắm các manh mối về Lục Thương và thế lực chống lưng là Hách Chính Bình liên quan đến băng nhóm tội phạm.”
“Hiện tại, chúng tôi đang thực hiện bắt giữ.”
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, giọng có chút gấp gáp:
“Hiện giờ có một đoạn video cần giải mã.”
Anh ta kéo tôi đến trước một chiếc máy tính.
“Chắc chắn Lục Thương đã với mật mã, đúng không? Nói cho tôi biết mật mã là gì.”
“…”
Tôi sững sờ đứng đó.
“Mật mã gì cơ?”
Tôi nhận ra ánh mắt thất vọng lóe lên trong mắt ta, ta nhanh chóng cố tỏ ra bình tĩnh.
Anh ta đặt tay lên vai tôi.
“Chắc chắn ta đã với . Cô nghĩ kỹ lại xem?”
Mật mã?
Tôi cố tìm kiếm trong đầu,
Đừng mật mã, ngay cả những con số, ta cũng rất ít khi nhắc tới.
“Làm ơn, điều này thực sự rất quan trọng.”
Ánh mắt của Hà Xương Húc đầy chân thành, không thể nào chân thành hơn.
“Cô là một cảnh sát tốt, đúng không?”
“Mau cho tôi biết mật mã, như chúng ta mới có thể cứu người dân .”
“Vãn Vãn, không muốn bọn tội phạm trốn thoát, đúng chứ?”
Nhưng Lục Thương thực sự không bất kỳ mật mã nào với tôi cả.
Thứ duy nhất ta để lại là…
Chiếc dây chuyền?
Theo bản năng, tôi chạm vào viên đá quý trên cổ mình.
“Không có mật mã, có…”
“Có cái gì?”
Tôi cảm giác như Hà Xương Húc đang nín thở chờ câu trả lời.
Nhưng vào lúc đó, tôi lại chuyển chủ đề, về phía sau ta.
“Cảnh sát Hà, sao chỉ có mình tới đây? Những đồng nghiệp khác đâu?”
“Đồng nghiệp khác? À, đồng nghiệp khác đang thực hiện nhiệm vụ… bắt… bắt Lục Thương.”
Giọng ta rõ ràng rất gấp gáp, hơn nữa còn đang bước chậm về phía tôi.
Tôi lập tức kéo dài khoảng cách với ta.
Nụ của ta, gần như sắp không giữ nổi nữa.
“Sao thế? Cảnh sát Trần…”
Tôi đứng xa ta, lớn:
“Dù sao cũng đã cử người đi bắt Lục Thương, mật mã, sao không tự hỏi ta?”
“…”
Sắc mặt ta thay đổi đột ngột.
“Ý là gì?”
“Cô định bao che cho tội phạm sao, Cảnh sát Trần?”
“…”
Tôi lắc đầu, nép mình sau một vật chắn.
“Anh hoàn toàn có thể hỏi trực tiếp Lục Thương, hoặc quay về cục, tôi sẽ mật mã với đội trưởng.”
Nhưng ta phớt lờ lời tôi .
Tôi nghe thấy tiếng lách cách, là tiếng lắp băng đạn vào súng.
“Cảnh sát Trần, như là không đúng rồi.”
“Sao có thể đặt lên trên công lý của cảnh sát chứ?”
“Chẳng lẽ tội phạm sao?”
“Cô còn xứng một cảnh sát không?”
Tôi nghe tiếng bước chân của ta ngày càng gần, đồng thời tìm cách trốn xa hơn.
“Cô ở đâu? Cảnh sát Trần, đừng trốn nữa.”
Tiếng viên đạn sượt qua người khiến tôi giật mình, may mà tôi đã trốn sau một chỗ khác.
Đáng ch,et, căn biệt thự này chưa hoàn thiện, không có nhiều nơi để trốn.
Anh ta nổ súng.
Giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn, Hà Xương Húc không đứng về phía cảnh sát.
Anh ta bắn súng với mục tiêu tìm ra mật mã, vì những gì nằm trong máy tính đó,
Rất có thể là bằng chứng quan trọng chống lại tổ chức tội phạm!
Về phần Lục Thương…
Có một đáp án ngày càng rõ ràng trong đầu tôi, tôi không có thời gian nghĩ đến điều đó.
Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi nơi trú ẩn.
“Cô tôi phản bội? Cô đang gì ? Tôi là cảnh sát tốt mà, Cảnh sát Trần.”
“Ra đây đi nào, Cảnh sát Trần. Sao lại không tin tôi?”
Tôi lăn mình từ phía thùng gỗ sang chỗ nấp gần cầu thang.
Tiếng súng lại vang lên.
Anh ta bắn một loạt đạn vào lan can cầu thang.
Kỹ năng bắn súng của ta tệ đến mức khó tin, rõ ràng sự né tránh của tôi đang khiến ta nổi đ,iên.
“Cô xem, sao biết tôi phản bội?”
“Cả , cả Cố Bắc, cả đội trưởng nữa! Tôi lộ sơ hở chỗ nào chứ?”
“Hả? Tôi không phải cảnh sát tốt sao? Tôi lộ sơ hở ở đâu hả?”
Anh ta hoàn toàn mất bình tĩnh, đ,iên cuồng nã đạn vào nơi tôi ẩn nấp.
Trong lúc ta thay băng đạn, tôi tranh thủ di chuyển về phía cửa chính.
Nhưng vừa đến nơi, tôi lại thầm chửi thề.
Lửa đã lan đến gần cửa chính, sức nóng bỏng rát như muốn thiêu cháy tôi.
“Xong rồi, Cảnh sát Trần. Trò mèo vờn chuột kết thúc tại đây.”
Người đàn ông cầm khẩu súng, từng bước tiến xuống cầu thang.
Bạn thấy sao?