(Toàn bộ truyện ở page đậu xanh rau má và truyenne là ăn cắp của các nhà dịch khác về, các cậu đừng đọc ủng hộ nó nha)
1
Khi tôi bị Lục Thương ôm vào lòng,
Tôi vừa vặn nghe tiếng bàn tán ngoài hành lang.
“Này, cậu xem, liệu Trần Vãn Vãn có hối hận ch,et đi vì từng từ chối Lục Thương không?”
“Chắc chắn rồi, cái vẻ nghèo kiết xác của ta bây giờ mà xem.”
“Hồi đó Lục Thương theo đuổi ta đến ch,et đi sống lại đấy…”
“Nếu tôi là ta, tôi ước gì có thể quay lại và tự tát mình vài cái cho tỉnh.”
“…”
Tiếng chuyện mỗi lúc một xa dần.
Lúc này tôi mới người đàn ông kia buông ra khỏi vòng tay.
Anh ta đưa ngón tay khẽ chạm vào tóc đuôi ngựa của tôi.
“Có vẻ họ đang về chúng ta nhỉ?”
“…”
Đã đến mức phải mượn tiền người từng bị mình từ chối thì thôi,
Lại còn gặp đúng lúc học cũ bàn tán sau lưng.
Tôi trốn vào một góc tường, để mặc ánh mắt ta không chút kiêng dè đảo quanh người tôi.
Rồi tôi cất lời:
“Bà tôi bị bệnh phải nằm viện…”
“Bà nằm viện thì liên quan gì đến tôi?”
Anh ta nghiêm túc hỏi tôi, với thái độ hết sức ung dung.
Tôi cứng họng.
Anh ta nghiêng đầu tiến gần hơn, đẩy tôi vào sát tường.
Cúi người, rút từ túi áo tôi ra một cây bút.
Rồi dùng răng cắn nắp bút, kéo tay tôi viết một dãy số lên cổ tay tôi.
Người đàn ông ngước mắt lên tôi, đôi mắt mí lót của ta sâu thẳm, mang theo chút xâm lược.
Tay đặt lên vai tôi, khẽ bên tai tôi:
“Một đêm, tôi trả mười ngàn.”
“Nghĩ kỹ rồi liên hệ với tôi.”
2
Tôi đứng ở ven đường, tay đút túi, dòng xe qua lại trên phố.
Đến khi điện thoại đổ chuông.
Tôi nhấc máy.
“Tiến triển thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia là một giọng hơi khàn, nghe ra là người cũng thức cả đêm giống tôi.
Tôi đáp:
“Hỏng bét.”
“Hỏng bét là thế nào?”
Tôi thở dài:
“Chi tiết để đến điểm gặp mặt tôi .”
“…”
Tôi cúp máy, đưa tay lau vết mực trên cánh tay mình.
Chữ của Lục Thương hồi cấp ba xấu như gà bới, mà giờ đây lại đẹp đến lạ.
Người đầu dây bên kia là đồng nghiệp của tôi,
Tổ trưởng tổ điều tra hình sự của đội cảnh sát hình sự thành phố – Hà Xương Húc.
Còn tôi, là một cảnh sát mặc thường phục.
Thực ra tôi không muốn nội gián cho họ, lần này thân phận mà họ giao cho tôi lại rất phù hợp.
Người mà đội hình sự đang điều tra – nghi phạm trong một vụ án liên quan đến băng nhóm tội phạm, tên là Lục Thương.
Anh ta là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Nhật Hải,
Một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng trong thành phố.
Và cũng là… mối đầu nổi tiếng của tôi thời trung học.
3
Vì đã đồng ý giúp đội điều tra tiếp cận nghi phạm,
Nơi việc của tôi điều đến gần nhà của Lục Thương.
Bề ngoài, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng trong cửa hàng tiện lợi.
Nhưng thực chất, tôi luôn âm thầm theo dõi mọi hành của ta.
Thế , cả tuần lễ trôi qua, Lục Thương không đến cửa hàng một lần nào.
Rõ ràng cần mua đồ, chỉ cần tôi ở trong cửa hàng là ta không vào.
Đến lúc tôi mất kiên nhẫn, cuối cùng vào một ngày, khi ta đi ngang qua cửa hàng như thường lệ, tôi đã lén đi theo.
Lúc đó là giao thoa giữa ngày và đêm, ánh hoàng hôn gần như phủ lên tất cả một lớp màu mật ong.
Tôi thấy, ở cuối con hẻm,
Có hai ba thanh niên đang bao vây một người đàn ông trung niên quỳ dưới đất.
“Đừng đ,ánh nữa, xin các đấy, cho tôi khất thêm vài ngày…”
Người đàn ông trung niên mặt mũi sưng phù, bầm tím đến mức khó nhận ra,
Quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin.
Nhưng đáp lại ông ta là những cú đá dồn dập của bọn thanh niên.
Đ,ánh nhau hội đồng?
Một vụ án mang tính chất băng đảng?
Khoảnh khắc đó, tôi gần như theo bản năng muốn lao ra.
Nhưng đột nhiên có ai đó vòng tay ôm lấy eo tôi.
Hương thuốc lá lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi, khiến mọi giác quan của tôi như đóng băng.
Có người nhân lúc tôi không để ý mà lặng lẽ tiếp cận từ phía sau?
Đã hơn mười năm rồi, tôi chưa từng để chuyện như xảy ra.
Anh ta ngậm hờ điếu thuốc, tay nhàn nhã lướt qua eo tôi.
Tôi quay lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của ta.
Lục Thương.
Rõ ràng là tôi đang theo dõi ta, mà giờ đây, tôi lại giống như bị ta cợt.
Tôi vừa định mở miệng, ngón trỏ của ta đã đặt lên môi tôi.
“…”
Không biết từ lúc nào, một cơn mưa nhỏ tí tách bắt đầu rơi.
Rồi mưa nặng hạt hơn, biến thành một cơn mưa như trút nước.
Lục Thương đột ngột kéo cổ tay tôi.
Tôi muốn quay đầu người đàn ông trung niên bị đ,ánh kia, mưa lớn đã che khuất tầm .
Để không bị lộ, tôi chỉ có thể đi theo ta.
Nơi ta sống không lớn, là một căn hộ cũ kỹ.
Điều này dường như không phù hợp với thân phận của ta.
Dù gì chiếc xe ta lái cũng đủ mua cả một tòa căn hộ như .
Căn hộ rất sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức giống như… nếu ta biến mất khỏi đây, cảnh sát sẽ hoàn toàn không lần ra dấu vết gì.
“Tôi trước đây không biết có sở thích xem người khác đ,ánh nhau đấy?”
Về đến nhà, Lục Thương thoải mái tựa vào khung cửa, mỉm trêu chọc tôi.
Tôi ta, nhẹ giọng hỏi:
“Anh có quen đám thanh niên kia không?”
Anh ta lắc đầu.
“Người bị đ,ánh thì tôi biết, là một kẻ hay quỵt nợ.”
Anh ta hơi cúi người, tiến sát tôi hơn.
Tôi vào mắt ta, dường như do dính nước mưa, trong đó ánh lên chút lấp lánh.
“Làm sai thì phải trả giá.”
“Vậy nên hắn bị đ,ánh là đáng, thấy sao, Trần?”
“…”
Lục Thương thật sự không quen biết đám người kia sao?
Nhưng Hà Xương Húc đã với tôi rằng, rất có thể Lục Thương đang tham gia vào hoạt cho vay n/ặng l/ãi bất hợp pháp.
Tôi đứng ở cửa, xuống đôi dép trong chân mình.
“Sao ?”
Anh ta lấy từ tủ lạnh một lon bia, vừa uống vừa tôi.
Tôi nhích chân khẽ lắc lư.
“Màu hồng.”
“Ừ, đúng .”
“Anh chưa bao giờ mang màu hồng.”
Nghe thế, ta khựng lại, rồi bật .
“Vì mua cho .”
Khi điều này, ta tôi không chớp mắt.
“…”
Tôi quay đầu né tránh ánh mắt ta.
Bên ngoài mưa lớn vẫn không ngừng, điều đó khiến tôi không thể ra ngoài.
Hoặc cũng có thể, ta vốn không có ý định để tôi rời đi.
Vì toàn thân ướt mưa, tôi khoác tạm chiếc áo của ta,
Còn ta thì đi tắm.
Tôi quan sát căn phòng một phòng ngủ, một phòng khách, chờ đến khi âm thanh nước chảy vang lên từ phòng tắm,
Tôi bắt đầu lục lọi.
Đã vào tận nhà nghi phạm, tôi nhất định phải thu thập một chút thông tin hữu ích.
Kể từ khi chia tay từ thời trung học, tôi chưa từng gặp lại Lục Thương.
Quá trình trưởng thành của ta, những việc ta , những người ta từng tiếp , tôi hoàn toàn không biết.
Những gì tôi biết thậm chí còn ít hơn cả đội hình sự.
Nhưng căn hộ này lại quá sạch sẽ.
Nói là nhà, không bằng giống một căn phòng trong khách sạn hơn.
Không để lại bất kỳ dấu vết cá nhân nào.
Tôi vào phòng ngủ của ta, mới miễn cưỡng tìm một vài dấu hiệu của sinh hoạt cá nhân.
Tôi kiểm tra kệ sách, lần lượt lật từng quyển.
Cuối cùng, tôi thật sự phát hiện ra một thứ.
Một chiếc hộp nhỏ từ gỗ vàng, nằm ở góc khuất nhất.
Tôi đưa tay ra lấy, chuẩn bị mở ra thì
Vòng eo tôi bất ngờ bị ôm lấy.
4
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi.
Trộn lẫn với mùi hương ẩm ướt từ phòng tắm và hương xà phòng.
“Em đang tìm gì ?”
“Tại sao không để tôi tìm giúp?”
Mái tóc ướt sũng của ta lướt qua tôi, ngón tay khẽ lướt lên vạt áo của tôi.
…Anh ta đi lại, quả thực không phát ra tiếng .
Tôi qua tấm kính của tủ sách, thấy bóng phản chiếu của ta.
Trên người không mặc gì cả.
Vì để hành thuận tiện, tôi đã cởi áo khoác của ta ra.
Giờ đây, trên người tôi chỉ còn lại chiếc sơ mi mỏng đã bị mưa ướt sũng,
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ cách một lớp vải, nhiệt độ cơ thể ta nóng đến mức tôi không thể phớt lờ.
Tôi nghĩ, tôi không thể ở lại đây nữa.
Ngón tay ta như vô lướt qua eo tôi, đặc biệt nhạy bén.
“Không sao.”
“Em muốn biết trong này có gì không? Tôi có thể cho em xem.”
Tôi ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt của ta qua tấm kính phản chiếu.
Dáng vẻ của chúng tôi lúc này, thật sự quá đáng.
Tôi vội đẩy ta ra.
“Xin lỗi.”
Tôi hơi lúng túng, cầm lấy quần áo của mình, bước nhanh ra ngoài.
Anh ta đi theo tôi, thực ra cũng không ngăn cản, thái độ khá thoải mái.
Nhưng tôi lại cảm thấy mình bối rối.
Tôi nghĩ, trước mặt ta, tôi luôn mất kiểm soát.
Trước kia là , bây giờ cũng thế.
Bất kể tôi có thân phận gì, bất kể tôi có đang che giấu điều gì.
5
Những ngày sau đó, ta bắt đầu thường xuyên ghé qua cửa hàng tiện lợi.
Từ lần tôi đến nhà ta, tôi đã thu thập vài dấu vân tay lạ, đưa cho Hà Xương Húc. Nhóm của ta hào hứng cả một thời gian dài.
Một hôm, tôi nhận một cuộc gọi.
“Ba túi khoai tây chiên, một lon Coca, mang qua đây.”
Giọng đầy đặc trưng, pha chút cợt nhả vốn dĩ thuộc về ta.
“Khoan, là ai?”
Tôi cảm thấy ta thật quá tự nhiên.
Anh ta , xong mới :
“Em biết nhà tôi ở đâu mà, nhanh mang qua đây.”
“…”
Tôi bừng tỉnh.
Hóa ra lần trước dẫn tôi về nhà chỉ vì điều này.
Xem tôi như người giao hàng miễn phí.
… Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên ánh mắt nhóm của Hà Xương Húc khi nhận dấu vân tay, bảo tôi tiếp tục cố gắng.
… Thế là tôi không còn cách nào khác phải đi.
Bạn thấy sao?