1
“Mẹ! Mẹ ơi! Con đỗ rồi! Con đỗ rồi!!”
Tôi đang chuẩn bị bữa tối thì chợt nghe tiếng hai đứa con trai hét lớn từ phòng sách.
“Mẹ ơi! Con và trai đều đỗ vào Thanh Hoa rồi!”
Hai đứa lao ra từ phòng sách, ôm chầm lấy tôi.
Tôi mỉm hai đứa con trai đã cao hơn mình.
“Các con thật giỏi, là niềm tự hào của mẹ!”
Chồng tôi đã qua đời nhiều năm.
Là một người mẹ đơn thân, tôi một mình nuôi dạy hai đứa trẻ suốt tám năm trời.
Giờ đây, chứng kiến chúng thi đỗ vào trường đại học hàng đầu, tôi vui mừng khôn xiết.
Năm đó, chồng tôi và nhân của ta – Giang Dĩnh – cùng gặp tai nạn qua đời, để lại cho tôi hai đứa trẻ.
Bất chấp mọi lời phản đối, tôi quyết định giữ lại và nuôi dưỡng chúng.
Tám năm thấm thoát trôi qua, hai đứa trẻ ngày nào giờ đã khôn lớn.
Dưới sự dạy dỗ tận tâm của tôi, cuối cùng chúng cũng thi đỗ vào Thanh Hoa.
Nhìn hai đứa con trưởng thành và thành tài, lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.
“Mẹ, những năm qua nhờ có mẹ vất vả nuôi dưỡng chúng con…”
“Đúng mẹ, nếu không có mẹ tận dạy dỗ, chúng con đã không thể có ngày hôm nay…”
Hai đứa con ngoan ngoãn, thấu hiểu sự vất vả của tôi suốt bao năm qua, còn sau này đi nhất định sẽ lo cho tôi an hưởng tuổi già.
Nghe chúng , tôi chợt nhớ ra vài ngày nữa là sinh nhật của hai đứa.
Những năm trước, tôi đều đặt phòng riêng trong khách sạn để tổ chức sinh nhật cho chúng.
Năm nay, nhân dịp này, tôi quyết định tổ chức chung với tiệc mừng đỗ đại học, vừa hay càng thêm náo nhiệt.
Tôi đặt một sảnh tiệc tại khách sạn tốt nhất trong thành phố.
Đồng thời, tôi cũng gửi tin mừng hai đứa đỗ Thanh Hoa lên nhóm gia đình.
Chỉ vừa gửi đi, nhóm lập tức bùng nổ với hơn 99+ tin nhắn.
“Song Lăng và Song Thần thật không mọi người thất vọng…”
“Nếu Kỳ Phong mà biết hai đứa con trai tài giỏi thế này, dưới suối vàng chắc chắn cũng yên lòng.”
Tôi lướt qua tin nhắn trong nhóm, sau đó gửi luôn địa chỉ sảnh tiệc cho mọi người.
Làm xong tất cả, tôi tắt thông báo điện thoại.
Lặng lẽ chờ đợi ngày diễn ra bữa tiệc…
2
Bữa tiệc sinh nhật ấn định vào 10 giờ sáng hai ngày sau.
Sáng sớm hôm đó, tôi đã vội vàng đến khách sạn.
Tôi cẩn thận kiểm tra lại thực đơn và quy trình buổi tiệc, đảm bảo không có chút sơ sót nào.
Hôm nay, phần lớn khách đến dự tiệc là người nhà họ Tống.
Còn người thân bên nhà mẹ đẻ tôi, không một ai đến.
Năm đó, tôi không màng đến sự phản đối của họ, quyết định nhận nuôi hai đứa con riêng của Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh. Khi biết chuyện, bố mẹ tôi tức đến mức suýt phát bệnh tim.
Dù bao nhiêu năm đã trôi qua, họ vẫn không thể hiểu vì sao tôi lại từ bỏ cuộc sống an nhàn, tự đẩy mình vào hố lửa, nuôi con thay cho người khác?
Bố mẹ chồng tôi người thân dìu đỡ bước vào đại sảnh.
Họ đi thẳng đến vị trí chủ tọa, rồi ngồi xuống một cách dứt khoát.
Anh trai và em của chồng cũng dẫn cả nhà đến, ngồi ở hai bên.
Bàn tiệc chính có tám người.
Bọn họ vây quanh hai đứa con trai của tôi, chật kín cả chỗ, chẳng còn dư lấy một vị trí cho tôi.
“Vương Tuyết, còn đứng ngây ra đấy gì? Mau rót nước cho bố mẹ đi!”
Tống Giai vừa bóc hạt dưa trên bàn, vừa liếc tôi một cái.
Cô ta là em của chồng tôi. Cuộc sống hôn nhân của ta không tốt đẹp gì, vừa bị chồng bạo hành, lại còn bị chê trách vì không sinh con trai.
Cuối cùng, năm nay ta đã 40 tuổi, liều mạng sinh đứa thứ ba, vất vả lắm mới có một thằng con trai.
Thế là ta bắt đầu vênh váo, dáng điệu cũng trở nên tự tin hơn hẳn.
Hai đứa con trai tôi ngồi ở giữa, chúng định đứng lên giúp tôi.
Nhưng ngay sau đó đã bị ông bà nội giữ lại.
“Cháu ngoan của bà, lại đây trò chuyện với bà nào!”
“Xem kìa, hai chàng trai cao lớn thế này, trông y hệt trai nó!”
“Tôi thấy giống Giang Dĩnh hơn!” Anh trai của Tống Kỳ Phong buột miệng .
Bố mẹ chồng tôi lập tức trừng mắt ta, khiến ta vội vàng rụt cổ, không dám hó hé gì nữa.
Tôi cứ xoay quanh bàn tiệc, lúc thì rót trà, khi thì rót rượu.
Hai đứa con không chịu nổi nữa, bèn kéo một chiếc ghế vào giữa bàn, ép tôi ngồi xuống.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật bọn con, cũng là ngày mẹ đã chịu nhiều đau đớn để sinh ra bọn con, mẹ mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt mọi người trên bàn tiệc trở nên khó coi.
Tống Giai càng lộ rõ vẻ chế giễu.
“Nếu tôi mà biết hai đứa con trai chị dâu nuôi dạy tốt như thế này, chắc hẳn sẽ vui mừng đến chết mất!”
“Khụ khụ.” Bố chồng tôi ho nhẹ hai tiếng, Tống Giai lập tức ngậm miệng.
“Vương Tuyết, hôm nay là một ngày vui, mẹ cũng có chuyện muốn với con.”
Bà ta đảo mắt, tủm tỉm tôi.
“Mẹ cứ ạ.”
“Con xem, bây giờ Tống Lăng và Tống Thần sắp vào đại học rồi, một mình con ở trong căn hộ ba phòng ngủ thì thừa thãi quá.”
“Chờ hai đứa nó nhập học, mẹ với bố con sẽ dọn đến ở cùng con. Con đi , mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn.”
Thì ra đây mới là mục đích thật sự của bà ta. Căn hộ tôi đang ở hiện tại là do bố mẹ tôi bỏ tiền đặt cọc mua. Ban đầu, dự tính sẽ ghi tên Tống Kỳ Phong.
Nhưng chỉ sau nửa năm kết hôn, ta lái xe chở người đi dạo, rồi gặp tai nạn giao thông.
Cả hai đều mất mạng.
Lần cuối cùng tôi thấy ta, chỉ còn là một hũ tro cốt.
Thấy tôi phải gánh vác tất cả, bố mẹ tôi thương xót nên đã giúp tôi trả nốt tiền nhà. Vậy nên, căn hộ này chỉ đứng tên một mình tôi.
Giờ đây, thấy con trai tôi khôn lớn thành tài, họ liền dòm ngó đến căn nhà này.
“Mẹ à, không phải con không muốn cho mẹ ở cùng, sau này Tống Lăng và Tống Thần sẽ đi du học nước ngoài.”
“Vậy nên, con đã bán căn hộ này rồi, dự định mua một căn hộ một phòng ngủ nhỏ hơn, số tiền còn lại sẽ để dành lo cho việc học của bọn trẻ.”
Sắc mặt bố chồng tôi sa sầm. Ông ta đập mạnh xuống bàn một cái.
“Con là con dâu nhà họ Tống, chuyện lớn như sao không bàn bạc với gia đình?”
Tôi bộ kinh ngạc: “Con chẳng phải cũng vì con của Kỳ Phong sao?”
“Tiền bán nhà đâu? Đưa đây cho mẹ con giữ, con tiêu xài hoang phí, mẹ con không yên tâm!”
Nếu như trước đây, tôi rằng tất cả là vì con, có lẽ họ sẽ không lên tiếng trách móc.
Nhưng hôm nay, bố mẹ chồng tôi lại hoàn toàn khác, dường như sau khi con trai tôi đỗ đại học, tôi liền trở nên vô dụng trong mắt họ.
Nghĩ , tôi bình thản đáp:
“Tiền tôi đã ủy thác cho luật sư, gửi vào quỹ trưởng thành rồi.”
“Từ giờ trở đi, mỗi tháng Tống Lăng và Tống Thần sẽ nhận 10.000 tệ, kéo dài đến năm 40 tuổi.”
Nghe , hàng lông mày đang nhíu chặt của bố chồng tôi giãn ra.
“Thế còn , coi như biết điều, biết để lại tiền cho cháu trai tôi.”
“Vậy cũng đừng mua nhà nữa, tạm căn hộ mà ở là , đừng có lãng phí tiền.”
3
Ngay khi bọn họ còn đang huyên thuyên không dứt,
Quản lý khách sạn bước tới, đưa micro cho tôi.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật và cũng là tiệc mừng đỗ đại học của hai công tử.”
“Bà là mẹ của họ, hãy vài lời và chia sẻ một chút kinh nghiệm nuôi dạy con cái.”
Tôi nhận lấy micro.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc mừng của hai con trai tôi, Tống Thần và Tống Lăng. Hôm nay—”
“Ngày hôm nay, hai đứa con tôi thi đỗ vào Thanh Hoa, một ngày trọng đại như mà cha mẹ ruột lại không có mặt, chẳng ra thể thống gì cả…”
Lời tôi còn chưa dứt, đã bị ai đó ngắt ngang.
Một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau, chậm rãi bước vào.
Tôi ngước lên .
Dù đã mười tám năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra ngay người đàn ông đó—chồng tôi, Tống Kỳ Phong, người đã qua đời nhiều năm trước.
Và người phụ nữ đi bên cạnh ta, chính là bạch nguyệt quang của ta—Giang Dĩnh.
Hội trường lập tức bùng nổ, tiếng bàn tán xôn xao không dứt.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả là khi thấy con trai “chết đi sống lại”, bố mẹ chồng tôi chẳng những không kích , mà trái lại, còn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Thậm chí, bà ta còn kéo Giang Dĩnh ngồi xuống bên cạnh mình.
Trong khi đó, Tống Kỳ Phong—người đã “chết” suốt 18 năm—bước thẳng đến trước mặt tôi.
“Vương Tuyết, không tròn trách nhiệm của một người vợ, ít nhất cũng coi là một người mẹ tốt.”
Hai đứa con trai tôi cuối cùng cũng định thần lại sau cú sốc.
“Chuyện này là sao?”
Tống Kỳ Phong chỉ vào Giang Dĩnh, lạnh giọng :
“Cô ấy mới là mẹ ruột của các con. Còn người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một con gà mái già không biết đẻ trứng mà thôi.”
“Nếu không phải ta không chịu ly hôn, còn lấy cái chết ra ép buộc tôi, thì gia đình chúng ta đã chẳng phải chia cắt suốt mười tám năm trời!”
Không đợi tôi lên tiếng, đám người nhà họ Tống đã thay nhau vào:
“Đúng , năm đó chính Vương Tuyết không chịu ly hôn với Kỳ Phong, mới khiến các con phải xa cha mẹ ruột suốt mười tám năm…”
“Đừng ta nuôi nấng các con tốt thế này, thực chất trong lòng ta chẳng tốt đẹp gì đâu!”
“Bây giờ hay rồi, các con đã trưởng thành, cũng đã thi đỗ vào Thanh Hoa, gia đình ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ!”
Hai đứa con tôi không biết phải sao, chỉ ngơ ngác mọi người.
Giang Dĩnh nước mắt rưng rưng, vừa nắm chặt tay hai đứa, vừa rút điện thoại ra:
“Mẹ mới là mẹ ruột của các con! Mẹ năm nào cũng gửi quà sinh nhật cho các con đấy!”
“Mỗi lần các con tan học, mẹ đều lén đi theo để các con từ xa.”
Vừa , ta vừa quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng như thể biết ơn.
“Chị à, cảm ơn chị đã thay em nuôi dạy hai đứa trẻ tốt như .”
Tống Kỳ Phong ôm lấy ta, ánh mắt tôi đầy vẻ khinh miệt.
“Đi thôi, chúng ta đi thủ tục ly hôn. Mười tám năm rồi, tôi phải cưới Giang Dĩnh, cho ấy một danh phận.”
Mọi người đều cho rằng tôi sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ loạn lên.
Nhưng trước ánh mắt xem kịch của mấy chục người nhà họ Tống, tôi chỉ khẽ .
“Được thôi! Tôi đồng ý. Ngày mai chúng ta ly hôn, để các người đoàn tụ cả nhà bốn người!”
Câu của tôi khiến cả hội trường chết lặng.
Mọi người há hốc miệng tôi.
Nuôi dưỡng hai đứa con suốt mười tám năm, giờ lại dễ dàng nhường lại cho người khác như thế sao?
Ngay cả Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh cũng trừng mắt tôi, không thể tin .
Bọn họ vốn nghĩ rằng tôi sẽ quậy , sẽ khóc lóc thảm thiết, họ lại không ngờ rằng…
Tôi lại đồng ý một cách dứt khoát như .
Tống Kỳ Phong trợn tròn mắt tôi, giọng đầy nghi hoặc:
“Cô bị điên à?”
Đối mặt với câu hỏi của ta, tôi nhàn nhạt đáp:
“Sao? Không vui à?”
Giang Dĩnh lập tức kéo tay áo ta, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Tống Kỳ Phong hiểu ý, vội vàng lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận, sợ tôi đổi ý.
“Vậy ký luôn vào giấy ly hôn đi. Từ hôm nay trở đi, hai đứa trẻ không còn liên quan gì đến nữa, cũng đừng tìm gặp chúng nữa.”
Tôi chẳng thèm lấy một chữ, trực tiếp ký tên vào phần cuối cùng của văn bản.
“Mẹ? Mẹ không cần bọn con nữa sao?”
Hai đứa con tôi tôi đầy đau lòng, không hiểu vì sao tôi lại dễ dàng ký tên như .
Giang Dĩnh cất kỹ thỏa thuận, giọng đầy ý vị thâm sâu.
“Chị à, cảm ơn chị đã tác thành cho bọn em.”
“Nếu không nhờ chị, hai chúng tôi cũng chẳng thể tiêu dao bên ngoài suốt bao năm qua.”
Cô ta hai đứa con cao hơn 1m8, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ đắc ý.
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến nữa, có thể đi rồi.”
Bố chồng tôi phẩy tay, sốt ruột đuổi tôi đi.
“Khoan đã.”
Tôi lạnh nhạt lên tiếng.
“Giờ thỏa thuận đã ký xong, cũng đến lúc để các người biết sự thật rồi.”
“Sự thật gì cơ?” Giang Dĩnh cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mười tám năm chờ đợi, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Tôi vỗ tay hai tiếng, sau đó về phía cửa chính, giọng điệu bình thản ẩn chứa sự chờ mong.
“Vào đi.”
Vài giây sau, hai bóng người chậm rãi bước vào hội trường…
Bạn thấy sao?