Tôi vòng tay ôm từ phía sau:
“Thẩm Mặc Hàn.”
“Ừ?”
“Mẹ lại tìm em.”
Anh khựng lại:
“Bà ấy gì?”
“Vẫn bài cũ, bảo em rời xa .” – Tôi tựa cằm lên vai . – “Còn dẫn cả luật sư theo nữa.”
Anh quay lại, ánh mắt phức tạp:
“Xin lỗi.”
“Lại xin lỗi nữa à? “– Tôi nhéo má . –” Thẩm Mặc Hàn, có thể ngẩng đầu lên một chút không? Mẹ là mẹ , còn là .”
Anh nắm lấy tay tôi:
“Anh sẽ xử lý.”
“Không cần. “– Tôi mỉm . – “Em tự lo . Còn , chăm lo sức khỏe, phối hợp điều trị cho tốt vào.”
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi:
“Ừ.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa, bên ngoài là hai người đàn ông mặc quân phục.
“Chào chị dâu! “– Cả hai đồng thanh. –” Bọn em là đồng đội của đội trưởng Thẩm.”
Thẩm Mặc Hàn bước tới:
“Sao các cậu đến đây?”
“Đội trưởng, cấp trên có nhiệm vụ mới. – Một người hạ giọng.”
Sắc mặt Thẩm Mặc Hàn lập tức thay đổi:
“Nhiệm vụ gì?”
“Không tiện rõ, … “– Người kia liếc tôi. – “Có thể sẽ phải công tác xa một thời gian.”
Tim tôi chợt đập mạnh.
Thẩm Mặc Hàn kéo tôi sang một bên:
“Vãn Tình, …”
“Đi đi”. – Tôi cắt lời . – “Đó là trách nhiệm của .”
“Nhưng đã hứa với em…”
“Anh chỉ hứa sẽ phối hợp điều trị, đâu có hứa sẽ bỏ công việc. – Tôi chỉnh lại cổ áo cho . – Nhớ giữ an toàn, sớm quay về.”
Anh tôi thật sâu, rồi siết chặt tôi vào lòng.
“Chờ .”
“Ừ.”
Mười phút sau, theo đồng đội rời đi.
Tôi đứng trước cửa sổ, chiếc xe quân sự khuất dần khỏi tầm mắt.
Không hiểu sao, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
4
Ba ngày sau khi Thẩm Mặc Hàn đi công tác, Tống Vũ Vi đến nhà tìm tôi.
“Chị dâu, em có thể vào ngồi một chút không? “– Cô ta đứng ở cửa, tỏ vẻ đáng thương.
“Có gì thì luôn ở đây. “– Tôi tựa người vào khung cửa.
Cô ta mím môi:
“Lần này nhiệm vụ của Mặc Hàn rất nguy hiểm.”
Tôi thoáng căng thẳng, mặt vẫn không biểu cảm:
“Rồi sao?”
“Lần trước đội đi nhiệm vụ tương tự, chỉ có một nửa trở về. “– Ánh mắt ta đầy ẩn ý. – “Chị dâu, chị không lo sao?”
“Anh ấy là quân nhân, đó là nhiệm vụ của ấy.”
“Nhưng nhỡ đâu… ấy không quay lại thì sao?” – Tống Vũ Vi đột nhiên . – “Chị dâu, chị còn trẻ, cần gì phải giữ chặt một người đàn ông có thể trở thành liệt sĩ bất cứ lúc nào?”
Tôi lạnh lùng ta:
“Tống Vũ Vi, có biết mình đang gì không?”
“Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi mà. “– Cô ta giả vờ đáng thương. – “Chẳng bằng nhân lúc này ly hôn đi, ít ra còn chia tài sản. Nếu ấy thật sự…”
“Cút.” – Tôi cắt lời.
“Cô gì?”
“Tôi , cút. “– Tôi nhấn từng chữ. –” Nếu tôi còn thấy xuất hiện trước cửa nhà tôi lần nữa, tôi sẽ báo công an.”
Sắc mặt Tống Vũ Vi trở nên vặn vẹo:
“Lâm Vãn Tình, sẽ hối hận!”
Tôi đóng rầm cửa lại, dựa lưng vào nó, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Thật ra, tôi đang rất sợ. Sợ thật sự không thể quay về.
“Nhưng thì sao? Tôi là vợ lính, đây là điều tôi phải học cách đối mặt.”
Tối đó, tôi nhận một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Lâm Vãn Tình phải không?” – Đầu dây bên kia giọng rất gấp.
Tôi như ngừng thở:
“Tôi đây. Xin hỏi…”
“Tôi là bác sĩ từ bệnh viện quân y. Thẩm Mặc Hàn bị thương, hiện tại cần phẫu thuật gấp. Xin đến ngay!”
Đầu tôi ong lên, suýt nữa không đứng vững.
“Anh ấy… ấy sao rồi?”
“Tình trạng nghiêm trọng. Làm ơn đến nhanh nhất có thể!”
Tôi lập tức cúp máy, túm lấy túi rồi lao ra ngoài.
Trên đường, tay tôi run không ngừng.
Câu của Tống Vũ Vi vang lên bên tai: “Nhỡ ấy không về thì sao?”
“Không. Không thể như thế .”
“Anh đã hứa sẽ sớm quay về với tôi.”
Khi tôi đến bệnh viện, ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra.
Một vài đồng đội của đứng ngoài hành lang. Nhìn thấy tôi, ai cũng cúi đầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì? “– Giọng tôi run rẩy.
“Gặp tai nạn trong lúc nhiệm vụ.” – Một người lính mắt đỏ hoe. –” Đội trưởng Thẩm đã liều mình che chắn cho bọn em…”
Chân tôi bủn rủn, suýt ngã nếu không có người đỡ.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt sáu tiếng.
Khi bác sĩ bước ra, tôi lập tức lao đến:
“Bác sĩ! Anh ấy sao rồi?”
“Giữ mạng.” – Bác sĩ tháo khẩu trang. – “Nhưng vết thương rất nặng. Có thể… sẽ không tỉnh lại.”
“Ý ông là sao?”
“Có khả năng sẽ trở thành người thực vật.” – Bác sĩ thở dài. – “Cô hãy chuẩn bị tinh thần.”
Tôi đứng sững như tượng, cảm giác cả thế giới đang xoay tròn.
Người thực vật…
“Tôi có thể vào thăm ấy một chút không?”
“Được, đừng ở lại quá lâu.”
Tôi đẩy cửa vào, thấy Thẩm Mặc Hàn nằm bất trên giường, toàn thân cắm đầy ống dẫn.
Bạn thấy sao?