26.
Phương Sĩ đã đến rồi.
Ông ta là một lão già rất lớn tuổi, râu tóc đều trắng, tác chậm chạp, dựng lên sân khấu, lấy ra con rối bóng, mỗi một cái tác, đều phải suy nghĩ thật lâu.
Hạ Đại Bảo gấp gáp đến mức tay chà xát ra tia l/ửa, lại không dám thúc giục, sợ hắn vừa lên tiếng, sẽ dọa lão già sợ tới mức quên bước tiếp theo phải cái gì, hết thảy lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ xoa xoa cánh tay Thôi Nhượng Trần:
“Có thể không?”
Ông lão hành bất tiện, lại tai thính mắt tinh.
Thôi Nhượng Trần chưa kịp chuyện, ngược lại là ông ta trả lời trước:
“Bệ hạ yên tâm, chỉ cần linh hồn của công chúa còn ở đó, nhất định có thể chiêu đến trên người con rối bóng này của ta.”
Hạ Đại Bảo cũng liền tiếp tục thành thật chờ đợi.
Khi trời tối, mọi thứ đã sẵn sàng.
Trái tim ta treo cao trên cổ họng, chằm chằm vào ánh đèn mờ ảo trên sân khấu và bóng người đằng sau tấm rèm, cảm thấy có chút bất an.
Đợi lát nữa thấy Hạ Đại Bảo, nên cái gì đây?
Nói ta chàng?
Không không , Phương Sĩ và Thôi Nhượng Trần đều ở đây, lời này thật mấ/t mặt.
Nói là ta nhớ chàng?
Không không , quá chua, đợi lát nữa cái đuôi của Hạ Đại Bảo càng nên vểnh đến trên trời.
Vậy phải gì?
Cũng không thể ta thèm ăn mua kẹo mạch nha còn chưa ăn hết, len lén giấu ở ngăn kéo thứ hai tủ trang điểm không mang đi, bảo Hạ Đại Bảo giúp ta ăn đi!
Ta buồn rầu gãi đầu, hồn nhiên bất giác sau sân khấu vang lên tiếng nhạc du dương.
Những con rối bóng qu/ỳ lạy thiên địa, hát theo điệu nhạc:
“Vô Hạ U Đô Hồn trở về.
Hồn trở về hề trở về cố hương.”
Bạn thấy sao?