Sắc mặt Ông nội càng khó coi hơn.
Ông đập bàn: “An Lập Thịnh! Bao năm nay mày không nên thân, lăng nhăng với đàn bà bên ngoài tao đều mắt nhắm mắt mở cho qua, mày cũng đừng quá đáng! Lợi ích của An thị không thể xâm phạm!”
An Lập Thịnh giật mình, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
“Ông nội, ông đừng nghe nó bậy——”
Ông nội dùng gậy chống thúc mạnh vào đùi hắn, giọng nghiêm khắc: “Mày tưởng tao thật sự không biết chuyện mày sao?!”
“Bao năm nay mày công ty thua lỗ bao nhiêu?! Hả?”
“Tao thấy, công việc ở bộ phận kinh doanh của mày đừng nữa! Nhường cho em mày đi!”
Hắn cúi đầu, mặt mày u ám.
Bữa cơm ăn không mấy vui vẻ, ánh mắt độc địa của An Lập Thịnh thỉnh thoảng lại lướt qua đầu tôi.
Không sao, rất nhanh sẽ có kết cục thôi.
10
Không lâu sau, có lẽ hình Giang thị quá nguy cấp, tôi nghe Giang Hoán đang chạy vạy vay tiền khắp nơi.
Nhưng rất tiếc, với tương lai mờ mịt có thể thấy trước của Giang thị, chẳng ai muốn bỏ tiền lấp cái hố không đáy đó.
Cuối cùng, Giang thị tuyên bố sản.
Trên tin tức giải trí, ba người nhà họ Giang tay xách nách mang, mặt mày xám xịt dọn ra khỏi biệt thự xa hoa.
Mặt người nào người nấy đều khó coi cực độ.
Giang thị nợ nần chồng chất, chuyển đến nhà giá rẻ, cả nhà ba người bắt đầu đi .
Mà lúc này, Lục Dao Dao bặt vô âm tín, tôi không vội.
Dù sao thì, họ tôi dạo này có mấy khi về nhà đâu.
Ông nội tức giận mấy ngày liền không nổi, bác cả bác cũng sốt ruột không yên.
Không ai biết hắn đang gì ở bên ngoài.
Nhưng tôi thì biết.
Ban đầu, tôi người chăm sóc Lục Dao Dao nhiều năm như , gần đây tôi cũng dò hỏi không ít tin tức từ dì giúp việc.
Ví dụ như, mấy năm cấp ba của Lục Dao Dao, tâm trí ta chẳng hề đặt vào việc học.
Ban đầu, ta chỉ ve vãn mấy cậu ấm chiêu trong trường, người ta chẳng thèm để ý đến ta.
Nghỉ hè năm lớp 11, ta đến chỗ tôi thủ tục, ở nhà tôi mấy ngày, đã cấu kết với ông họ không bằng cầm thú của tôi.
Bao nhiêu năm nay, hai người họ dây dưa không dứt.
Sau khi Lục Dao Dao thi đại học xong quay lại thành phố A, ta còn tìm An Lập Thịnh.
Tôi nhớ lại cái nết của An Lập Thịnh, chiều chuộng từ bé, hắn luôn coi phụ nữ là đồ chơi, bên cạnh hắn vây quanh đủ loại đàn bà, Lục Dao Dao không có bản lĩnh trở thành người duy nhất của hắn.
Cho nên, sau một đêm mặn nồng, An Lập Thịnh chẳng hề hứa hẹn gì.
Cô ta chán nản thất vọng, lại nhắm vào vị hôn phu của tôi.
Biết sao nhỉ, một người không nên có quá nhiều thứ không thuộc về mình, dễ tự mang đến những ảo tưởng không cần thiết.
Tôi đã cho ta quá nhiều, đến mức, thứ ta muốn cũng ngày càng nhiều hơn.
Bây giờ, có lẽ vì nhà họ Giang sản, ta không còn nhận sự đảm bảo kinh tế từ Giang Hoán nữa, nên chỉ có thể hướng tới hy vọng cuối cùng.
An Lập Thịnh trước nay lại là kẻ không bao giờ từ chối.
Hôm qua, còn có người báo cáo với tôi, An Lập Thịnh và Lục Dao Dao cũng đến khách sạn, sau đó, không ít nhân bé nhỏ của An Lập Thịnh cũng vào theo.
Chậc, chơi bời quá trớn rồi.
Sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi.
11
Ngày An Lập Thịnh về nhà, gầy rộc đi cả vòng, bác cả bác còn xót xa không thôi.
Còn tôi, chỉ chuyên tâm việc, tạo ra giá trị lớn hơn cho An thị.
Ông nội lại răn đe An Lập Thịnh đủ điều, thỉnh thoảng còn ra tay đánh hắn.
Nhưng hắn đã chìm đắm trong ôn nhu hương, hoàn toàn không thể cứu vãn.
So với việc trực tiếp xử lý Lục Dao Dao, tôi thích xem bọn họ chó cắn chó hơn.
Ngọn lửa dần bùng lên, việc tôi có thể chính là đứng xem từ xa.
Tôi tin, Lục Dao Dao là một “thông minh”, “có chí tiến thủ”, ta sẽ tự tìm lối thoát tốt cho mình.
Quả nhiên, An Lập Thịnh lại nhiều ngày không về nhà.
Người tôi cử đi thấy hắn và Lục Dao Dao cùng vào bệnh viện phụ sản, sau đó hắn mặt mày âm u dẫn Lục Dao Dao đang kích vui mừng ra ngoài.
Vừa hay tôi có học là bác sĩ trưởng khoa ở đó, nhờ cậu ấy kiểm tra một chút.
Lục Dao Dao không phụ sự kỳ vọng của tôi, đã mang thai.
Bạn thấy sao?