Vong Ơn Bội Nghĩa – Chương 5

CHƯƠNG 5

6

Chiều tối, tôi vẫn đang tăng ca ở công ty.

Mọi người gần về hết, cửa văn phòng hé mở một khe nhỏ.

An Lập Thịnh toàn thân đồ hiệu, mang theo nụ chế giễu bước vào.

“Ối chà chà, con nhóc này lớn rồi, cũng có tâm cơ ra phết nhỉ.”

“Nói thật cho biết, sáng nay ông nội đến tìm mày, gì rồi? Có phải mày lại đòi cổ phần của ông không?”

“Mày bé tí mà sao tham lam thế hả?”

Mặt tôi lạnh tanh.

“An Lập Thịnh, đã giỏi nghi ngờ như , tôi lại biết một bác sĩ tâm lý khá giỏi đấy.”

Trải qua chuyện của Giang Hoán và Lục Dao Dao, tôi nghiệm ra hai điều.

Đừng để lòng thương lan tràn.

Nhẫn nhục chịu đựng không khiến người khác biết ơn, chỉ khiến họ thấy mình dễ bắt nạt.

An Lập Thịnh sững người một giây, sau đó tức tối.

“Con ranh kia, ăn kiểu gì thế!”

“Ông cho mày biết, tài sản nhà họ An này, sớm muộn gì cũng là của tao!”

“Mày là con , đừng có mơ! Bây giờ đối xử tốt với ông đây một chút, sau này ông kế thừa tài sản còn có thể chia cho mày miếng cơm! Nếu chọc tức ông, sau này đuổi hết cả nhà mày ra ngoài!”

Đây chính là lý do vì sao tôi sinh ra trong hào môn mà vẫn phải chăm chỉ phấn đấu.

Ông họ này của tôi, nằm mơ cũng muốn đuổi cả nhà chúng tôi ra khỏi cửa.

Tôi lạnh một tiếng.

“Đại An Tổng, nuôi cả chục ‘phòng nhì’ bên ngoài mà vẫn còn nhiều sức lực thế nhỉ.”

Hắn chìa ngón trỏ, suýt nữa thì chọc vào mặt tôi.

“Dám mách lẻo với chị dâu mày, ông đánh c.h.ế.t mày!”

Tôi đảo mắt khinh bỉ.

Tôi đương nhiên là không mách lẻo rồi.

Không phải không dám, mà là lười mách.

Dù sao thì chút lửa này, đến nhóm điếu thuốc còn chưa đủ.

7

Tòa án lại mở phiên tòa.

Chuyện Giang thị trốn thuế lậu thuế chứng cứ rõ ràng.

Cộng tất cả lại cũng phải đến chín con số.

Cuối cùng tôi thắng kiện, Giang thị buộc phải trả tiền vi phạm hợp đồng cho tôi.

Hơn nữa, họ còn đối mặt với khoản tiền khổng lồ.

Kết quả phiên tòa vừa công bố, chân Giang Hoán hết run, không nổi nữa, mặt mày xám ngoét như tro tàn.

Ngoài tòa, hắn gào lên giận dữ với tôi.

“An Thanh, tại sao lại tôi như ! Đồ tiện nhân lòng dạ rắn rết, không muốn thấy tôi tốt đẹp chứ gì!”

“Quả nhiên ghen ghét khiến con người ta biến dạng, loại đàn bà như , cả đời này sẽ không ai coi trọng đâu!”

“Chút tiền thôi mà, tôi vẫn đền nổi!”

Tôi bình tĩnh vào bản án.

“Cũng phải, ngày tháng tốt đẹp của … vẫn còn ở phía sau.”

Sau đó, Giang thị không chỉ mất một khoản tiền lớn để nộp mà danh tiếng cũng bắt đầu ô uế.

Công ty vi phạm pháp luật, danh tiếng tụt dốc không phanh.

Kéo theo đó là cổ phiếu lao dốc, lợi nhuận cũng giảm với tốc độ ánh sáng xuống mức gần như không có.

Giun xéo lắm cũng quằn, tôi và họ đã hợp tác nhiều năm, hình của họ tôi nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhiều năm trước Giang thị đã từng gặp khủng hoảng một lần, bao năm nay gần như đều dựa dẫm vào danh tiếng của An thị để tồn tại.

Nhìn bề ngoài thì huy hoàng vô hạn, thực chất sau khi mất đi An thị, họ không chịu nổi một chút sóng gió nào.

Giang thị nguy ngập, bố mẹ Giang Hoán đến tìm tôi, tôi tránh mặt không gặp.

Nghe bố mẹ tôi , bố mẹ Giang Hoán cũng tìm họ, bố mẹ tôi cũng không mềm lòng, thẳng thừng từ chối.

“Chuyện này cũng không trách Thanh Thanh nhà chúng tôi , có trách thì trách con trai ông bà, việc không nghĩ đến hậu quả, không biết đủ.”

“Thanh Thanh đã trả giá đủ nhiều rồi, phiền ông bà đừng thêm phiền phức cho con tôi nữa.”

Bố mẹ Giang Hoán mất mặt, lủi thủi bỏ đi.

Tại công ty.

Thư ký báo cho tôi biết, ngày mai Tập đoàn CE của nước ngoài có một buổi đấu thầu lớn.

Tuy CE không phải là tập đoàn hàng đầu, nếu giành hợp đồng với họ, cũng có thể mang lại một khoản thu nhập không nhỏ cho công ty.

Quan trọng nhất là còn có thể mở đường ra nước ngoài cho công ty chúng ta, tiền đồ vô lượng.

Để giành hợp đồng này, tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, quyết tâm phải có .

Hôm đó, khách khứa đông như trẩy hội, giám đốc của không ít công ty đều đích thân đến.

Trong đám đông, Giang Hoán cầm tài liệu, miệng lẩm bẩm không ngừng, như học sinh tiểu học đang học thuộc bài.

Hắn thấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi đi tới.

“An thị nhà gia sản lớn nghiệp lớn, còn để ý đến một buổi đấu thầu thế này sao?”

“An Thanh, cố nhắm vào tôi phải không, muốn cướp hết mọi thứ của Giang thị chúng tôi!”

Tôi liếc xéo hắn một cái rõ dài.

“Chỉ với cái trạng ‘hai gian nhà ngói ba sào ruộng’ của Giang thị nhà bây giờ, tôi cần phải cướp sao?”

“Thư giãn đi, đừng tự đề cao mình quá.”

Giang Hoán trừng mắt tôi chằm chằm: “Lát nữa tôi sẽ cho biết tay.”

Nói xong, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...