Thẩm phán xem xong, lập tức tuyên bố tạm dừng phiên tòa.
Bên ngoài tòa án, trong mắt Giang Hoán nổi lên từng sợi tơ m.á.u đỏ ngầu.
“An Thanh, tôi biết ngay không có ý tốt mà!
“Chẳng phải chỉ là đá thôi sao, có cần phải vu cáo tôi như không?”
Tôi lạnh : “Có phải vu cáo hay không tự biết rõ, đợi tòa án thu thập chứng cứ xong, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tôi định đi lấy xe, hắn tức tối xông lên kéo tôi.
“Cô đứng lại cho tôi, nhiều chuyện như , chẳng phải là ghi hận tôi và Dao Dao ở bên nhau sao?
“Cô có nhiều chuyện hơn nữa, tôi cũng không thể thay lòng đổi dạ, ở bên người phụ nữ độc ác như !
“Dao Dao lòng dạ lương thiện, tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Cô nằm mơ đi!”
Tôi hất tay hắn ra, tát hai cái vào mặt hắn, loại đối xứng trái phải ấy.
“Cho nên bây giờ mau đi tìm Lục Dao Dao đi, mời hai người trói chặt lấy nhau.”
Đôi mắt giận dữ của hắn tôi chằm chằm, muốn thủ, vệ sĩ phía sau tôi cũng không phải dạng vừa.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng, tôi lái xe rời đi.
5
Cổng khu biệt thự, Lục Dao Dao ngồi trên bồn hoa, thấy tôi, vội vàng chạy ra giữa đường chặn tôi lại.
Má phải ta đỏ lên, còn có vết bàn tay mờ mờ, nước mắt chưa khô, oán hận lập tức hiện lên trong mắt.
“Chị An Thanh, tại sao chị lại đối xử với em như !
“Chị nghĩ chị đi mách lẻo với Giang dì Giang, khiến họ ghét em, thì em không thể gả vào Giang gia sao?
“Chị c.h.ế.t tâm đi, chỉ cần Giang Hoán thích em, em nhất định có thể gả cho ấy!”
Tôi hạ cửa kính xe xuống, như khán giả ở sở thú, bật chế nhạo.
“Tôi mong hai người đời đời kiếp kiếp không chia lìa ấy chứ, không ba mẹ ta chấp nhận, tìm tôi có tác dụng gì? Tôi là mẹ ta à?
“Tôi biết rất gấp, đừng gấp vội. Làm không vợ cả, chẳng phải vẫn vợ lẽ sao? Dù sao cũng quen đường quen lối rồi.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào tôi: “Chị đừng tưởng mình có tiền thì cái gì cũng là của chị!”
“Em và Giang Hoán thật lòng nhau, không gì có thể chia cắt chúng em!
“Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ chỉ biết kiếm tiền như chị đâu!”
Tôi ta từ trên xuống dưới, nhún vai.
“Hai người tra nam tiện nữ, vui là rồi. Cố lên, đừng để ý mấy cái tát của người khác!
“Mà này, một nhóc mười tám đôi mươi, cứ luôn muốn một bước lên trời gả vào hào môn… cũng đừng coi người nhà hào môn đều là đồ ngốc.
“Khó mà nhận xét quá, tôi chúc thành công .”
Cô ta nhe răng trợn mắt: “Chị là ăn không nho thì nho xanh, chị—”
Tôi nhấn ga lao tới, ta hoảng hốt ngậm miệng, né sang bên cạnh.
Trong gương chiếu hậu, ta tức đến giậm chân.
Mấy ngày sau đó, tôi ngày nào cũng chỉ biết đến công việc, dồn 100% tâm sức vào đó.
Những mớ hỗn độn trước kia do Giang thị để lại, dần dần tôi xử lý hoàn hảo.
ông nội đặc biệt đến văn phòng của tôi, vui mừng tôi.
“Cháu , mấy năm trước con vì Giang thị mà nhà chúng ta không yên, chúng ta hết lời, con cứ khăng khăng muốn lấp cái hố không đáy đó.
“May mà con biết lạc đường quay về, mấy ngày nay tốt lắm, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Mấy lời nhẹ nhàng này, suýt chút nữa khiến tôi rơi nước mắt.
Từ nhỏ tôi đã biết, ông bà nội tuy thương tôi, càng thiên vị họ An Lập Thịnh hơn.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì từ nhỏ đến lớn, ta đổ vỏ cho tôi không ít lần.
Tôi nể cảm nên cũng chưa bao giờ tranh cãi.
Bao năm nay, cả nhà đều đặt hết hy vọng vào họ, mãi cho đến khi tôi chăm chỉ thi đỗ vào trường danh tiếng ở nước ngoài, họ mới coi trọng tôi hơn một chút.
Sau này khi tôi vào công ty, họ bắt đầu không ngừng ngáng chân tôi.
Họ hiểu lầm tôi rất nhiều, tôi cũng phải nỗ lực gấp trăm lần mới khiến họ nhận năng lực và giá trị của mình.
Cho đến khi, vì Giang Hoán, tôi sa lầy vũng bùn, tuy không tổn thất cho công ty cũng chẳng có gì nổi bật.
Mấy hôm trước, có người tiết lộ với tôi, nếu Ông nội không thấy hy vọng gì ở tôi nữa, có lẽ sẽ giao hết chức quyền của tôi cho họ.
Nhưng bây giờ, ông đã yên tâm rồi.
Tôi cũng yên tâm rồi.
“Cảm ơn ông nội đã công nhận, cháu sẽ tiếp tục cố gắng ạ.”
Bạn thấy sao?