Vong Ơn Bội Nghĩa – Chương 3

CHƯƠNG 3

Buổi tối.

Chú Giang và dì Giang chạy đến nhà tôi, rối rít xin lỗi.

“Thanh Thanh, chúng ta bao đời thân thiết, không thể cứ thế cắt đứt ! Đều tại thằng con bất tài trời đánh đó! Nó hồ đồ, nể nó còn trẻ, cháu tha thứ cho nó lần này đi, đừng tuyệt quá.”

Chú Giang thở dài một tiếng, dì Giang càng đỏ hoe mắt, sốt ruột lo lắng.

“Đều tại con hồ ly tinh nhỏ đó, thứ gì đâu mà cũng dám quyến rũ con trai tôi!

“Đàn ông mà, khó tránh khỏi bị che mắt, nó chỉ phạm phải lỗi mà đàn ông nào cũng phạm phải thôi, Thanh Thanh, cháu tha thứ cho nó đi, dì đảm bảo sau này nó không dám nữa đâu!”

Làm hàng xóm với Giang gia nhiều năm, ba mẹ Giang Hoán nghĩ gì tôi rất rõ.

Họ sợ mất đi chỗ dựa là An gia, dù chưa bao giờ cho rằng con trai mình sai, trước khi tôi gả qua đó, đều sẽ khom lưng đến xin lỗi.

Trước kia nể mặt Giang Hoán, tôi đối xử với họ rất cung kính.

Còn bây giờ, tôi không chút do dự từ chối: “Tôi có tất cả, không cần phải đi nhặt rác trong thùng rác.”

Lời không chút khách khí, sắc mặt ba mẹ Giang Hoán hơi thay đổi.

Tôi lại đổi giọng, mỉm : “Chú dì, ấy đã là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

Mềm rắn đều dùng, cuối cùng ba mẹ Giang Hoán mặt mày khó coi, không dám gì thêm.

Lúc đi, dì Giang bước vội vàng, suýt nữa đ.â.m vào cửa.

Giải quyết xong bọn họ, tôi đến công ty một chuyến.

Đồng nghiệp đang đập tay reo hò.

“Cuối cùng cũng bỏ cái gánh nặng Giang thị rồi! Nếu không phải vì chiếu cố bọn họ, tỷ suất lợi nhuận của công ty chúng ta phải tăng gấp mấy lần rồi!”

“Sớm đã ngứa mắt đám người Giang thị, một lũ đỉa hút máu, tự cho mình là ông lớn!”

“May mà Tiểu An Tổng nghĩ thông suốt, thật không ưa nổi bộ dạng vênh váo chỉ tay năm ngón của thằng ăn bám Giang Hoán đó, mẹ kiếp tôi bỏ tiền bao trai bao còn phải nó cung cấp giá trị tinh thần chứ?”

Thấy tôi bước vào, im phăng phắc trong một giây.

Thư ký cầm hợp đồng đi tới, có chút khó xử.

“Tiểu An Tổng, những việc khác đều đã xử lý xong, chỉ riêng cái này. Hợp đồng này ký với Giang thị mấy tháng trước, nếu chấm dứt, e là phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Tôi liếc hợp đồng, cũng không hoảng, trực tiếp gọi điện cho Giang Hoán.

“Hợp đồng dự án A mấy hôm trước, là đặt ra để hỗ trợ chi nhánh công ty các người, bây giờ đã chấm dứt hợp tác, phiền các người qua ký hủy hợp đồng.”

Hợp đồng này, hoàn toàn là từ thiện.

Thuộc loại tôi bỏ công sức nhân lực ra ăn thay hắn, lợi nhuận cực nhỏ.

Giang Hoán ở đầu dây bên kia lớn đầy kiêu ngạo.

“Hủy bỏ? Được thôi, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng là chứ gì?

“Mấy chục triệu thôi mà, An thị của không phải là không bồi thường nổi đấy chứ?”

Hắn lại một lần nữa vỡ giới hạn nhận thức của tôi về độ dày mặt dày.

Nhưng vừa hay, nằm trong kế hoạch của tôi.

“Được, gặp nhau ở tòa.”

Hắn đã không cần mặt mũi nữa, tôi còn giữ thể diện cho hắn gì?

4

Trên tòa, cậy có hợp đồng trong tay, hắn vẫn giữ bộ dạng ngông nghênh tự đắc.

Nhưng luật sư vàng của công ty chúng tôi cũng không phải dạng vừa đâu.

Nội dung bào chữa xoay quanh ba điểm.

Một, tôi và Giang Hoán lúc đó là quan hệ đương, hợp đồng này phần lớn mang yếu tố cảm, lợi ích của bên tôi vốn đã không hợp lý.

Hai, mức bồi thường vi phạm hợp đồng quá cao đã vượt quá giới hạn pháp luật quy định, hợp đồng nên bị vô hiệu.

Ba, tuy hợp đồng đã ký, đối phương có hành vi lừa đảo, tiền đặt cọc phải giao vẫn chưa đưa, hợp đồng chưa có hiệu lực.

Giang Hoán ở tòa chửi ầm lên.

“Mẹ kiếp lừa ai đấy hả, yếu tố cảm cái gì? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, mau bồi thường tiền đi!”

Thẩm phán tài liệu, nhíu mày, luật sư của phía Giang Hoán cũng bất lực lườm hắn một cái.

Nhưng hắn không hề hay biết, vẫn lẩm bẩm chửi rủa.

Thấy thẩm phán không có biểu hiện gì, tôi nộp thêm mấy tập tài liệu.

“Thưa thẩm phán, theo tôi biết, Giang thị bao năm qua trốn thuế lậu thuế, công ty vi phạm pháp luật, bên vi phạm hợp đồng phải là họ.”

Khoảng một năm trước, Giang Hoán đổi xe sang, lại mua mấy căn biệt thự cao cấp, một tháng tiêu hơn bảy mươi triệu, khiến tôi cũng phải kinh ngạc sững sờ.

Hỏi Giang Hoán, hắn đắc ý lại kích .

“Cái này đương nhiên là nhờ chúng tôi đổi mô hình kinh doanh mới, An thị các người quá cũ kỹ rồi, sớm muộn gì cũng phải cải cách.”

Tôi luôn cảm thấy không đúng, vì tin tưởng hắn, nên không điều tra thêm.

Mãi cho đến khi Lục Dao Dao đến, tôi điều tra nhất cử nhất của họ, mới phát hiện Giang Hoán gan chó tày trời, chuyện gì cũng dám .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...