Vong Ơn Bội Nghĩa – Chương 1

CHƯƠNG 1

Vị hôn phu của tôi là Thái tử giới Kinh khuyên, lại đem lòng mà tôi từng tài trợ.

Trong tiệc sinh nhật của tôi, ta rụt rè trốn sau lưng Giang Hoán, vừa bướng bỉnh vừa tỏ ra vô tội.

“Chị An Thanh, chị chỉ tài trợ em mười năm, không có nghĩa là em nợ chị.

“Mỗi đồng tiền của em đều quang minh chính đại, chị không sỉ nhục em.

“Anh Hoán sẽ không thích kiểu phụ nữ chỉ biết kiếm tiền như chị đâu.”

Tôi bật .

Không chút do dự thu hồi lại khoản tài trợ cho ta.

Tiện thể dừng mọi hợp tác ăn với Giang gia.

Đời này, tôi sẽ khiến bọn họ sống không bằng chếc.

1

Gia đình tôi giàu có, từng không ít việc từ thiện.

Nhưng trời không thương tôi, lại rước họa vào thân.

Tại tiệc sinh nhật của tôi.

vùng núi Lục Dao Dao tôi tài trợ, lại đeo sợi dây chuyền kim cương hồng mà tôi đấu giá về, má lúm đồng tiền duyên dáng, sánh bước bên cạnh vị hôn phu Giang Hoán của tôi.

Giang Hoán trông đầy phấn chấn, bộ vest đen tôn lên vóc dáng cao ráo thẳng tắp của hắn.

Hắn khoác tay Lục Dao Dao, đắc ý đi qua đám đông, tắm mình trong ánh mắt của mọi người, khóe miệng nhếch lên .

Cuối cùng, họ đi thẳng đến bên tôi.

Giang Hoán tôi từ trên xuống dưới, mép trề xuống.

“Chẳng phải bảo em đi đón Dao Dao sao, sao lại bỏ người ta ở sân bay?

“An Thanh, em còn chút lòng thông cảm nào không? Người ta đã đáng thương lắm rồi, lần đầu đến đây, lạ nước lạ cái bị bắt cóc thì sao?

“Em căn bản không thật lòng muốn tài trợ ấy, chỉ giả vờ tốt bụng thôi!”

Ánh mắt lướt qua sự khiển trách và khinh bỉ trong mắt hắn, tôi thản nhiên : “Đã sắp xếp người qua đó, ta tự không nghe máy.”

Giang Hoán lạnh một tiếng, “Thì sao? Cô đích thân đi thì đã sao?

“Quả nhiên, tiểu thư nhà giàu đúng là khác biệt, cao cao tại thượng!

“Cô vĩnh viễn không thể trở thành như Dao Dao !”

Nghe câu này, tôi bật .

Chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ Lục Dao Dao, mặt không biểu cảm :

“Đúng , tôi rất khó trở thành người như ta.

“Tôi sẽ không ngang nhiên đeo trang sức của người khác lên người mình.

“Tôi cũng sẽ không tự tiện xông vào tiệc sinh nhật người khác khi chưa mời, trò hề!”

Lục Dao Dao nghe xong, mặt đỏ bừng, rụt rè trốn sau lưng Giang Hoán, bộ dạng sắp khóc, tháo dây chuyền đưa cho tôi.

“Chị An Thanh, cái này là Giang Hoán đưa cho em… Em không biết đây là của chị, hơn nữa, cũng là Giang Hoán dẫn em tới đây.

“Tuy em rất nghèo, chị tài trợ lớn lên, em cũng chưa từng cầu chị giúp em mà, chẳng phải đều do chị tự nguyện sao?

“Chị không thể sỉ nhục em như .”

Đôi mắt hơi đỏ, cùng với ánh mắt vô tội đáng thương đó.

Trong im lặng, tôi lại biến thành “kẻ bắt nạt”.

Tôi lạnh, cầm lấy sợi dây chuyền ném vào thùng rác.

“Ừ, không cầu tôi.

“Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không cầu bản thân nữa, những chuyện trước kia, coi như cho chó ăn rồi.

“Cô dù là đi học đại học, hay sau này, cũng sẽ không nhận một đồng tài trợ nào từ tôi đâu!”

2

Lục Dao Dao dường như không nhịn nhếch mép , rồi lại nhanh chóng rưng rưng nước mắt.

“Chị An Thanh, Giang Hoán rồi, sau này ấy sẽ toàn quyền phụ trách tài trợ em, không cần chị bận tâm nữa.

“Hơn nữa, em có Giang Hoán chăm sóc, cần gì đi học đại học chứ, em ở bên cạnh ấy, chăm sóc ấy tỉ mỉ không tốt sao?”

Hờ, cái đuôi cáo của ta cuối cùng cũng lộ ra rồi.

Ban đầu, lý do chọn Lục Dao Dao, bao năm qua luôn cống hiến vô tư, không phải vì tôi ngốc.

Mà là vì so với những đứa trẻ khác, ta đáng thương hơn.

Tôi đến thị trấn nhỏ đó, ta quỳ trước mặt tôi, nước mắt và bùn đất trên mặt trộn lẫn vào nhau.

“Chị ơi, ba mẹ em c.h.ế.t hết rồi, em đói quá, em muốn ăn.

“Em cũng muốn đi học lắm.”

Tôi mua cho ta một phòng riêng ở thị trấn, cho ta đi học, chu cấp tiền sinh hoạt, người chăm sóc ta đến khi tốt nghiệp cấp ba.

Những chuyện này, đúng là ta chưa từng cầu.

Nhưng nếu không phải ta tỏ ra đáng thương, có lẽ tôi đã chọn một cầu tiến hiểu chuyện khác, chứ không phải ta, người có thành tích luôn đội sổ.

Cách đây không lâu, ta thi đại học xong, tôi tốt bụng mời ta đến, định sắp xếp cho ta đi du lịch giải khuây.

Nhưng người vừa đến, ở cả tháng cũng chẳng gặp mấy lần.

Nghe người ta , tôi mới biết, ta và hôn phu của tôi ngày càng thân thiết.

Ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi, hai người họ nắm tay nhau vào khách sạn.

Chỉ là chưa kịp xử lý chuyện này, tiệc sinh nhật của tôi đã đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...