Vòng Ngọc Truyền Kiếp – Chương 8

CHƯƠNG 8

Kết quả không thể chối cãi.

“Thanh Duyệt, em còn dám là em sao?”

“Nếu , tại sao lại đưa thuốc độc?”

Ánh phẫn nộ, khinh bỉ, sốc nặng của đám đông như lưỡi dao quét qua hai người họ.

Lâm Thanh Duyệt hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta ngã quỵ dưới đất, mắt vô hồn, miệng thì thào những câu không đầu không cuối.

Cố Mộ Hàn đưa ta ra tòa.

Pháp luật trừng trị nhanh chóng và công bằng.

Tội danh: Làm giả bằng chứng, lừa đảo, cố ý đầu độc — tổng hợp lại, hình tăng nặng.

Ba mươi triệu mà ta từng xem như đỉnh cao cuộc đời sớm đã tiêu sạch.

Những kẻ nịnh hót từng bu quanh ta cũng như ong vỡ tổ, kẻ nào kẻ nấy lặn mất tăm.

Lâm Thanh Duyệt thực sự trở thành một kẻ độc.

Đón chờ ta — là song sắt lạnh lẽo và những tháng năm vô tận trong hối hận.

Tại phiên xét xử cuối cùng, khi cho phép phát biểu lời sau cùng, ta mặc áo tù, tóc rối bù xơ xác, chẳng còn chút dáng vẻ lộng lẫy kiêu căng ngày nào.

Cô ta òa khóc, nghẹn ngào :

“Tôi biết tôi sai rồi… tôi thật sự biết mình sai rồi!”

Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu như dán chặt vào tôi — trong đó vẫn còn sót lại tia không cam lòng và đố kỵ méo mó.

“Nhưng tại sao? Tại sao chị luôn giỏi hơn tôi?”

“Chị có thành tích tốt, có đạo đức, ngay cả vận may cũng tốt hơn tôi!”

“Tôi chỉ muốn — chỉ một lần thôi — chứng minh rằng tôi cũng có thể thành công!”

Tiếng kêu gào của ta vang vọng trong khán phòng nghiêm trang, chỉ nhận lại sự im lặng nặng nề.

Thẩm phán ta, gương mặt nghiêm nghị:

“Ghen tị không phải là lý do để phạm tội.

Tham lam — lại càng không phải là cái cớ để hãm người thân.

Trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng.”

Cuối cùng, cả Lâm Thanh Duyệt lẫn cậu tôi đều phải trả giá cho những việc họ ra.

Bị còng tay, áp giải ra khỏi tòa án.

Tôi đứng theo, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm khó tả.

Chương 10

Sóng gió qua đi, hôn lễ của tôi và Cố Mộ Hàn tổ chức đúng như dự định.

Ánh nắng xuyên qua khung kính màu trong nhà thờ, chiếu rọi lên người chúng tôi — ấm áp và linh thiêng.

Anh ôm tôi thật chặt, giọng vang lên qua micro truyền khắp lễ đường, mang theo chút run nhẹ không dễ nhận ra, đầy kiên định:

“Vợ tôi – Lâm Thanh Nhã – là người phụ nữ lương thiện nhất, kiên cường nhất, và xứng đáng thương nhất trên thế gian này.”

“Tình của chúng tôi không xây dựng trên tiền tài, mà là trên sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau.”

Bên dưới, tiếng vỗ tay vang dậy cả khán phòng.

Tôi vào đôi mắt sâu thẳm của — trong đó chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi. Tâm trí dâng lên bao cảm ngổn ngang.

Ngay lúc ấy, một tiếng hét chói tai xé toạc không khí trang nghiêm:

“Người nên cưới là tôi! Ở kiếp trước, người cưới là tôi cơ mà!”

Lâm Thanh Duyệt xuất hiện — mặc áo tù, đặc cách tạm rời trại giam để tham dự buổi lễ.

Gương mặt ta méo mó, ánh mắt đầy điên cuồng và oán hận, hét thẳng vào Cố Mộ Hàn.

Tôi khựng người, quay đầu Cố Mộ Hàn.

Ánh mắt vụt lạnh, giọng vang lên không mang chút hơi ấm:

“Kiếp trước, chính em hạ độc vào thuốc của . Nếu không vì nể mặt bà ngoại, đến cả căn biệt thự vùng ngoại ô cũng sẽ không để lại cho em.”

Thì ra, sau khi tỉnh lại lần thứ hai trong ICU, Cố Mộ Hàn… cũng đã trọng sinh.

Anh biết rõ nguyên nhân cái chết kiếp trước của mình là gì — là vì Lâm Thanh Duyệt sợ chờ lâu mất phần, nên đã nhẫn tâm ra tay trong thuốc men của .

kiếp này, mới luôn cảnh giác, âm thầm điều tra Lâm Thanh Duyệt và cậu tôi.

Ngày giỗ đầu tiên của bà ngoại, tôi đứng trước phần mộ của bà.

Trên tay tôi là chiếc vòng ngọc năm xưa — món bảo vật bà để lại, Cố Mộ Hàn bỏ ra năm mươi triệu để mua lại từ một cuộc đấu giá. Ngọc vẫn ấm như xưa.

Tôi khẽ với bà:

“Chúng cháu sẽ sống thật tốt, bà hãy yên tâm nơi thiên đường.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều vàng nhuộm đầy mặt đất.

Tôi và Cố Mộ Hàn nắm tay nhau, bước trên con đường trở về.

Bóng chúng tôi đổ dài… thật dài… trên nền đất, nối liền một kiếp u uẩn — bằng và ánh sáng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...