Chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương màu xanh lục mà bà ngoại để lại cho tôi, trị giá hơn 20 triệu tệ, bỗng dưng xuất hiện trên trang cá nhân của Vân Tiếu.
Trong bức ảnh, trợ lý trẻ vừa mới tốt nghiệp đang giơ ly rượu, dòng trạng thái kèm theo chói mắt đến mức ngông cuồng:
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Tạ đã ưu ái, giáo sư bảo cái vòng này có thể đổi mấy căn nhà cơ đấy~”
Tôi nhắn tin cho Tạ Minh Dương:
“Trong vòng hai tiếng, đem vòng về đây, nếu không thì hậu quả tự chịu.”
Hắn đọc mà không trả lời.
Hai tiếng sau, tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay lơ lửng trên nút “báo cảnh sát” suốt ba giây.
Ngay lúc đó, buổi tiệc rượu trở nên hỗn loạn.
Qua màn hình giám sát, tôi thấy Vân Tiếu bị cảnh sát đè xuống bên cạnh tháp rượu champagne, váy cao cấp mượn mặc đã bị rượu thấm ướt toàn thân.
Đã không biết điều, thì tôi chỉ có thể dạy lại cách người.
1
“Sở Ninh, em báo cảnh sát bắt Vân Tiếu sao?”
Chưa kịp vào nhà, giọng của Tạ Minh Dương đã vang lên trước.
Chìa khóa xe trong tay ta ném mạnh xuống lối vào, đập vào tường tạo thành một vết lõm.
Tôi chẳng buồn chớp mắt: “Hai tiếng đã qua.”
“Đó là trợ lý của !”
Tạ Minh Dương chỉ thẳng vào mặt tôi, giận dữ hét lên,
“Cô ấy vừa nhận thư tiến cử của giáo sư!”
“Em có biết sẽ hủy hoại tương lai ấy không?”
“Sở Ninh, sao em lại độc ác đến thế?”
“Cô ta ăn cắp đồ có giá trị hơn hai chục triệu.”
Tôi quay đầu lại, bình thản :
“Anh có thuộc điều 264 trong luật hình sự không?”
Tạ Minh Dương bất ngờ chộp lấy bình rượu trên bàn.
Chiếc bình pha lê mười hai vạn tệ vỡ nát ngay sát chân tôi, rượu đỏ tràn ra như máu, thấm ướt dép tôi.
“Nhiều trang sức như thế, em cho ấy một cái thì sao?
Thầy hướng dẫn ấy là chủ tịch hội đồng đánh giá, em có biết đã phải tốn bao công sức không…”
“Một đứa trẻ từ thị trấn nhỏ lên thành phố đâu dễ dàng, chỉ muốn giúp đỡ ấy.”
“Sở Ninh, từ khi nào em trở nên máu lạnh như ?”
“Giúp ấy?”
Tôi khẩy.
“Không biết còn tưởng ấy là nhân của đấy.
Mỗi năm có biết bao sinh viên từ thị trấn nhỏ lên thành phố, ai mà chẳng khó khăn?”
“Tổng Giám đốc Tạ nghĩa quá rồi, hay là bán luôn Tập đoàn Tạ thị đi, lập quỹ từ thiện chuyên giúp sinh viên nghèo đi?”
“Sở Ninh, em đúng là vô lý hết sức!”
Tạ Minh Dương bị tôi cho á khẩu, tức đến phát điên.
Tôi không quan tâm, mở điện thoại.
“Hôm nay đúng một năm trước, là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta.”
“Em đã đợi năm tiếng ở nhà hàng bên hồ. Còn thì sao?”
“Anh đang ở đó cổ vũ cho Vân Tiếu.”
Nét lạnh cứng lại trên môi ta.
“Sở Ninh, em cũng vì chuyện nhỏ như mà ghen sao?”
“Hôm đó là buổi bảo vệ bằng sáng chế của ấy, chỉ qua đó viên.”
“Chỉ là ngày kỷ niệm cưới thôi mà, năm nào chả có.”
Tôi tức đến không nên lời, trượt sang ảnh kế bên:
Chiếc hộp xanh Cartier lấp lánh bên cạnh bánh kem trong buổi tiệc mừng công.
“Cô ấy chỉ mới bảo vệ bằng sáng chế, mà tự tay bánh, còn tặng túi hàng hiệu.”
“Còn sinh nhật em, tặng phiếu giảm giá hàng sắp hết hạn trong siêu thị.”
“Tạ Minh Dương, rốt cuộc ai mới là vợ , em hay Vân Tiếu?”
“Em thiếu cái túi đó chắc?”
Tạ Minh Dương ngẩng đầu, vẻ mặt bực dọc.
“Sở Ninh, em ba mươi tuổi rồi mà còn so đo với mấy nhỏ?”
“Không so đo.”
Tôi mỉm .
“Thế nên tôi trực tiếp tặng ta một vé vào tù.”
“Sở Ninh!”
Lồng ngực Tạ Minh Dương phập phồng theo từng hơi thở giận dữ.
Anh ta chộp lấy chìa khóa xe:
“Giờ không muốn cãi nhau với em. Anh đi đón người. Ngày mai để luật sư chuyện với em.”
“Nhắc một câu.”
Tôi lật tấm danh thiếp người quen trong sở cảnh sát.
“Trước khi trời sáng, nếu ta ra khỏi đồn, tôi sẽ suy nghĩ lại xem, cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.”
“Em đang uy hiếp ?”
Khung cửa rung lên vì cú của ta.
“Là đằng chân lân đằng đầu.”
Tôi lạnh nhạt.
“Tôi đã nhẫn nhịn nhiều lần, chưa bao giờ biết dừng lại.”
“Được lắm. Rất tốt!”
Tạ Minh Dương gào lên, “Sở Ninh, em khiến quá thất vọng!”
Dứt lời, ta giận dữ bỏ đi khỏi nhà.
Tạ Minh Dương cả đêm không về. Vì sáng hôm sau tôi còn ca mổ, nên chẳng đợi ta, đi ngủ luôn.
Không ngờ vừa mở mắt dậy, hot search đã nổ tung.
#Tổng giám đốc Tạ thị qua đêm cùng tiểu nhân#
Trong ảnh, gương mặt Vân Tiếu hiện rõ, bước xuống từ chiếc Porsche của Tạ Minh Dương.
Tấm khác còn chướng mắt hơn — Tạ Minh Dương nắm tay ta, cùng nhau bước vào khách sạn.
Trớ trêu thay, khách sạn đó lại là sản nghiệp nhà tôi.
Tôi khẽ nhếch môi, lạnh lùng , gọi cho luật sư:
“Viết đơn ly hôn, ngay bây giờ.”
Thật ra, cuộc hôn nhân giữa tôi và Tạ Minh Dương, từ đầu đã không trong sáng.
Tôi là con một, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Sở thị.
Nhưng tôi chẳng hề có hứng thú với kinh doanh, chỉ muốn học y, bác sĩ.
Sau nhiều lần bàn bạc và cân nhắc với bố mẹ, chúng tôi quyết định sẽ chọn một người chồng có năng lực, xuất thân môn đăng hộ đối, để ta thay tôi gánh vác Sở thị.
Tương lai, khi có con, Sở thị cũng sẽ để lại cho con chúng tôi.
Tạ Minh Dương chính là người chọn.
Dù Tạ thị so với Sở thị còn kém một bậc, tôi lại đánh giá cao ta.
Anh ta thông minh, có bản lĩnh, Tạ thị dưới tay ta ba năm đã tăng gấp đôi giá trị thị trường.
Bạn thấy sao?