Vòng Mỡ Định Mệnh – Chương 4

Chương 4

“Em thích là rồi.” Anh dịu dàng như cậu trai nhà bên.

“Anh ở công ty không giống chút nào.” Có lẽ bị dụ rồi, tôi lỡ lời thật.

“Vậy à?” Anh nheo mắt, ghé sát tôi, “Vậy em thấy bây giờ đẹp trai hơn, hay lúc ở công ty?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Đều đẹp.”

“Ừm~” Anh lại , “Không uổng công phối đồ kỹ như .”

Tôi: “???”

Thì ra là kiểu người như thế.

Nhưng mà… cho đến giờ tôi vẫn chẳng nhớ ra mình từng quen người này hồi nhỏ thật không.

“Đừng kiểu đó, hồi nhỏ mình thật sự có quen nhau.”

Tôi sốc thật sự: “Anh đọc suy nghĩ tôi hả?”

“Không.” Anh lắc đầu, “Nhưng suy nghĩ của em viết hết lên mặt rồi.”

Tôi: “…”

Ăn xong, Trần Cẩn Ngôn không cho tôi tay chân gì. Bắt tôi ngồi ăn cam, còn mình thì xắn tay áo dọn dẹp.

Nhìn bóng lưng ấy, tôi im lặng – rốt cuộc ai chăm sóc ai trời?

Nhưng thật, ăn cơm mà không phải rửa bát đúng là sướng. 

Vừa định chuồn sau khi ăn xong, tôi lập tức bị túm lại.

“Ăn xong là chuồn? Thư Niệm Niệm, em vô lương tâm thật đấy!”

Tôi chớp mắt, khoanh tay trước ngực, phun ra một câu: “Sế sế đà mê~” (*nhại âm ‘sese dame’ tiếng Nhật – đừng chuyện xấu)

Trần Cẩn Ngôn bị chọc : “Trong đầu em đang nghĩ linh tinh gì đấy? Ai muốn ‘sế sế’ với em?”

“Chứ muốn gì?” Tôi tròn mắt hỏi lại.

“Không gì cả~” Anh nhướng mày, kéo tôi đi, “Ăn xong phải trả công, ra ngoài xem phim với !”

Tôi chớp mắt. Ừm, cũng .

Tôi vốn mê phim mà, có người đi cùng cũng không tệ, dù người này hơi nhạy cảm chút…

“Vậy để em thay đồ?”

“OK!” Trần Cẩn Ngôn cuối cùng cũng chịu buông tay tôi ra.

là trai đẹp nên tôi đã cẩn thận chuẩn bị kỹ – mặc đồ chỉn chu, đeo hẳn hai cái khẩu trang – một cho , một cho tôi, chẳng ai lộ mặt.

Đến rạp phim, tôi vé trong tay, lại Trần Cẩn Ngôn đang ôm bắp rang và nước ngọt, bỗng lặng người – phim kinh dị…

“Trần Cẩn Ngôn, sợ ma à?”

“Ờ… cũng bình thường thôi… thật ra không sợ đâu… đây là phim thần tượng của đóng, không đi thì tiếc…” Anh bắt đầu lắp bắp.

Ồ~ tôi hiểu rồi. Anh sợ.

Không lạ gì nữa, hoá ra là sợ ma nên kéo tôi đi cùng!

Xem xong phim, tôi mới thật sự hiểu – Trần Cẩn Ngôn đúng là không có ý đồ gì.

Từ đầu đến cuối co người trong ghế, chẳng gì mờ ám cả.

Đúng là quý ông thực thụ nha~

Nghĩ , tôi cũng bớt căng thẳng. Ở chung với hình như cũng không quá khó chịu như tưởng tượng.

“Thư Niệm Niệm…”

“Hửm?”

Giọng mệt mỏi vang lên bên tai: “Đỡ một chút…”

Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn đỡ tay – tôi từng thấy người sợ ma, chứ chưa thấy ai sợ đến mức đi ra khỏi rạp là ói như .

Thiệt tiếc quá đi mà, ha ha…

“Không .”

“Phì… em đâu có …”

“Em rồi!” Anh gào lên bên tai tôi.

“HAHAHAHAHA, đúng rồi đó! Sao nào? HAHAHAHAHA!”

Cười chec mất thôi, ai mà ngờ!!!

“Không sao…” Trần Cẩn Ngôn nghiến răng, rồi đột nhiên dịu giọng, ánh mắt ấm áp:“Thư Niệm Niệm, đừng nữa. Em mà nữa… không kìm đâu.”

Nghe , tôi sững người. Ánh mắt của thoáng tối, khiến tôi hơi bất an.

Không kìm … cái gì?

Tôi không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Cho nắm tay em một chút không?” Anh lại nghiêm túc hỏi, “Anh hơi sợ…”

“Ừm… thôi…”Ai mà nỡ từ chối một trai đẹp cơ chứ?

Chắc chắn không phải tôi.

Chỉ là nắm tay thôi mà? Nắm! OK luôn!

Vừa xong, một bàn tay lớn ấm áp bao trọn tay tôi, hơi ấm lan truyền khắp người khiến tim tôi run lên từng đợt.

“Thư Niệm Niệm, cảm ơn em.”

“Không… không có gì đâu…”Trời ơi, mê trai đời con quá rồi đó!!!

 

  

Tôi rưng rưng nhớ lại nụ vừa rồi của Trần Cẩn Ngôn, thật sự chẳng khác nào thần tiên hạ phàm.Trái tim à, mày có thể đừng rung rinh không? Mày vừa mới từ chối người ta đấy!

“Thư Niệm Niệm, em thật sự không nhớ là ai à?”Trên đường về nhà, Trần Cẩn Ngôn vừa nắm tay tôi vừa không cam lòng hỏi.

“Ừm… thật sự không nhớ nổi…”Sau chuyện vừa rồi, giữa hai chúng tôi cũng thoải mái hơn hẳn, mà… thật sự tôi không nhớ ra ấy là ai.

“Vậy… em còn nhớ lời hứa với ngày xưa không?”Anh dừng bước, ánh mắt có chút ấm ức: “Niệm Niệm, em thật sự không nhớ chút gì sao?”

Có vẻ thấy tôi khó xử, Trần Cẩn Ngôn thở dài, vươn tay ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn lại:

“Đồ vô tâm, ở nước ngoài nhớ em bao nhiêu năm trời, mà em không nhận ra , còn quên luôn cả chuyện ngày xưa!”

Cuối cùng, thở dài, buông tôi ra, nghiến răng:

“Thôi rồi, Thư Niệm Niệm, không nhớ cũng kệ đi. Sau này mỗi lần gặp, sẽ cắn em một cái!”

Tôi: “!!!”

Ôi trời má!Tôi nhớ ra rồi!

“Chó con!”Tôi thực sự nhớ ra rồi – hồi nhỏ có một thằng nhóc từng cắn tay tôi một phát đau điếng!

“Em nhớ ra rồi?”Đôi mắt Trần Cẩn Ngôn sáng lên, long lanh như chứa cả bầu trời sao.

“Nhớ rồi!” Tôi kích : “Hồi đó có con bé nào đó cắn em một phát cực đau! Em đau mấy ngày trời luôn! Cái đứa con đó là à???”

“Em chỉ nhớ mỗi cái đó?”Trần Cẩn Ngôn quả nhiên lại bị chọc tức.

“Không… chứ còn gì nữa?” Tôi gãi đầu, “Mà rõ ràng em nhớ đó là con mà, sao giờ thành con trai?”

“Anh vốn là con trai!”

“Nhưng hồi đó không !”

“…” Trần Cẩn Ngôn im lặng. Hồi nhỏ đúng là xinh như con thật…

“Về nhà!”

“Ơ đừng mà~ Em nhớ ra thật rồi! Hồi đó có một ‘bé ’ mặt như trái táo đỏ, đáng cực kỳ, lần nào em gặp cũng muốn cắn một cái. Còn có cái tay nhỏ xíu mềm ơi là mềm, kiểu thôi là muốn bắt nạt á. Trần Cẩn Ngôn, là đúng không? Là đúng không???”

“Im đi!”Anh nghiêm mặt, gằn giọng.

“Đừng mà~ Em thật không ngờ, bé năm xưa lớn lên lại đẹp trai như . Quả nhiên con càng lớn càng xinh…”

Từ lúc tôi xác định Trần Cẩn Ngôn chính là “ bé bị tôi bat nat” hồi nhỏ, tôi bỗng chẳng sợ gì nữa. Nếu không vì không với tới mặt , tôi đã muốn véo má hai cái rồi!

“Lắm lời quá, đi đàng hoàng coi.”Dưới ánh đèn đường, vành tai Trần Cẩn Ngôn hình như hơi đỏ…

5.

“Thư Niệm Niệm!”

Sau khi để tôi lải nhải suốt dọc đường, cuối cùng khi đưa tôi về tận cửa phòng, Trần Cẩn Ngôn nghiến răng gọi tên tôi.

“Gì… gì —”

Câu chưa kịp dứt, đã cúi đầu cắn nhẹ một cái vào má tôi.

“Em cắn bao nhiêu lần hồi nhỏ, cắn lại một lần, không quá đáng chứ?”

Trần Cẩn Ngôn dựa đầu vào vai tôi, câu đó xong thì quay người đi thẳng về phòng, đóng cửa cái rầm.

Tôi đứng đơ tại chỗ.

Hồi nãy tôi… bị hôn lén á?

Tôi đưa tay xoa chỗ má bị “cắn”, rõ ràng không đau, lại cứ thấy tê tê như bị lông vũ lướt qua, ngứa ngáy lạ thường.

Tâm trạng rối như tơ, tôi tắm rửa xong định lên giường ngủ thì cửa phòng lại bị gõ.

Mở cửa ra thấy Trần Cẩn Ngôn mặc đồ ngủ bằng bông, tay ôm chăn gối, mặt nghiêm túc đứng đơ tại chỗ.

Tôi: “Anh ?”

“Tôi sợ ma.”Anh lảng tránh ánh mắt, lời thì rành mạch vô cùng.

Tôi chớp mắt, lặng lẽ đẩy ra: “Thế sao hồi nãy dám đóng sầm cửa trước mặt tôi?”

“Tôi… Thư Niệm Niệm, em đã hứa với mẹ tôi là sẽ chăm sóc tôi!”

“Nhưng mà…”

“Tôi mách dì Lưu giờ đấy!”

Tôi: “???”

“Trần Cẩn Ngôn, lớn đầu rồi còn mách lẻo?!”

“Tôi nhỏ hơn em một tuổi mà! Với lại hồi nhỏ em cũng thường ngủ cùng tôi!”

Nói rồi, tự nhiên bước vào phòng, trải chăn gối nằm đất như ở nhà.

Tôi cái tốc độ thần tốc đó mà chỉ muốn chửi bậy.

Thấy nằm ngay ngắn, đắp chăn, mắt sáng rực tôi: “Em không ngủ à?”

“Ngủ!” Tôi leo lên giường, nằm cái bịch.

Tôi phục luôn!

Tắt đèn xong, trong đầu cứ nghĩ tới chuyện có thêm một người trong phòng, khiến tôi trằn trọc mãi.

“Trần Cẩn Ngôn?”

“Ừ~”

“Anh biết không, ma thường xuất hiện dưới gầm giường đấy!”

Lời tôi vừa dứt, một Trần Cẩn Ngôn cao to đột nhiên bật dậy xuất hiện ngay trên giường.

Tôi: “…”

Anh: “…”

Trong bóng tối, cả hai nhau không lời nào, chỉ có tiếng hối hận vang lên từng đợt.

Lâu sau, Trần Cẩn Ngôn mới khẽ ho một tiếng: “Khụ… rồi, sợ thật.”

Tôi gật đầu điên cuồng: “Đúng đúng, … khi nào thì xuống?”

Trần Cẩn Ngôn ôm chăn chần chừ thật lâu, cuối cùng khẽ khàng : “Anh sợ…”

Tôi hiểu rồi – không định xuống!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...