Vòng Mỡ Định Mệnh – Chương 3

Chương 3

Anh ta hành rất tự nhiên, một tay xách rác, một tay kéo tay áo tôi, lôi tôi đi về phía thùng rác.

Tôi bóng lưng ta mà đầu óc hỗn loạn, trong đầu chỉ có một câu: Mẹ ơi, rốt cuộc cái người này là ai ?

Vứt rác xong, ta vẫn chưa buông tay, cứ kéo tôi đi về phía nhà.

Tôi vừa đi vừa thấp thỏm không yên – người này là ai? Sao biết nhà tôi ở đâu?

Đây là nhà tôi hay nhà ta trời?

Mang theo cả bụng nghi vấn, tôi cuối cùng cũng lết về đến trước cửa nhà, vừa định tạm biệt người trai kỳ lạ này thì từ trong nhà vang ra tiếng rôm rả. Mở cửa ra, thấy mẹ tôi – bà Lưu – đang ngồi trên sofa cùng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, hai người vừa vừa chuyện rất vui vẻ.

“Ôi~ đây là Niệm Niệm hả? Gái lớn mười tám thay đổi, càng lớn càng xinh đấy~”

Người phụ nữ ấy thấy tôi thì ánh mắt sáng rực lên, vừa vừa tiến tới nắm tay tôi.

Tôi: “???”

“Sao còn đứng ngơ ra thế? Mau chào người ta đi, đây là dì Trần của con!” Mẹ tôi liếc tôi một cái đầy khó chịu.

“Ôi dào, lâu như không gặp, nó không nhận ra cũng là bình thường, chị dữ dằn với con bé gì?”

Dì Trần vừa kéo tay tôi vừa quay lại với mẹ tôi.

Chỉ vì một câu ấy, ấn tượng của tôi với dì lập tức tăng lên 100 điểm. Tôi lập tức ngọt: “Dì Trần, chúc dì năm mới vui vẻ ạ~”

“Vui vẻ, vui vẻ~ Niệm Niệm ngoan quá~”

“Ngoan gì mà ngoan, đến dì còn không nhận ra mà cũng gọi là ngoan?” Mẹ tôi lại bắt đầu chọc ngoáy.

“Trời ơi, bao nhiêu năm rồi không gặp, không nhận ra cũng phải thôi mà? Chị là mẹ thì đừng con bé chứ.”

Dì Trần vừa vừa tôi chăm , không biết nghĩ tới chuyện gì mà càng tươi hơn, vỗ tay tôi một cái rồi hỏi:

“Niệm Niệm à, con có trai chưa?”

Tôi: “???” 

Không ổn!

Vừa nghe thấy câu hỏi này, trong lòng tôi lập tức vang lên tiếng chuông báo đỏ.

Chưa kịp trả lời, sau lưng đã có một giọng chen vào: “Mẹ, mới gặp người ta đã hỏi à?”

Nghe , tôi quay phắt lại – là người đàn ông lúc nãy???

Hai người này… quen nhau? Mà còn là… mẹ con???

Vậy là ta thật sự biết tôi?!

“Chậc~” Dì Trần lúc này mới ý tới người đàn ông sau lưng tôi, mặt hơi sầm xuống, “Liên quan gì tới con? Vô dụng!”

Nói xong, dì lại quay sang tôi tươi như hoa: “Nào nào, Niệm Niệm, ngồi chuyện với dì nào.”

Tôi bị kéo ngồi xuống sofa, còn “người trai kỳ lạ” kia thì thở dài một cái, ngồi xuống cạnh tôi.

Nghĩ đến cảnh cả hai đứa đều bị mẹ chê bai, tôi lặng lẽ giơ ngón cái với ta.

Anh ta: “?”

“Chị à, chị đi nấu cơm đi, để em chuyện với Niệm Niệm.”

Còn chưa ngồi ấm chỗ, dì Trần đã tiễn mẹ tôi vào bếp.

Tôi lại lặng lẽ giơ ngón cái lần nữa – dì Trần quá oách!

“Niệm Niệm, con còn nhớ dì là ai không?”

Tôi gượng lắc đầu, tay thì vô thức bóp bóp mỡ bụng.

Ngay lập tức, tôi cảm giác ánh mắt của “ trai” đang rọi qua, vội thu tay lại.

“Nào nào, lâu thế không gặp, không nhớ cũng là bình thường. Cầm lấy, đây là lì xì, sau này nhớ dì là .”

Dì Trần chẳng để tâm chút nào, vừa vừa đưa cho tôi một bao lì xì… siêu dày.

Tôi cầm lên thử bóp bóp, sốc không nên lời: “Cái này…”

“Mẹ tôi đã đưa cái gì thì không lấy lại đâu. Em không muốn thì vứt đi.”

Anh ta lại một lần nữa cắt đứt đường lui của tôi.

“Dạ… cảm ơn dì ạ.” Tôi rưng rưng nhận cái bao lì xì dày cộp.

“Không có gì không có gì~” Dì Trần tít mắt, lại nắm tay tôi , “Từ giờ đừng khách sáo như nữa, hồi bé con vẫn gọi dì là ‘mẹ’ cùng với Tiểu Nghiêm đấy~”

“???” 

Dì đại gia này đang thiếu con à?

“Mẹ! Sao mới gặp đã bắt người ta gọi mẹ rồi?” Anh trai lên tiếng giải vây cho tôi.

Anh là người em tốt của tôi đời này!

Tôi lặng lẽ phát cho tấm “thẻ huynh đệ”.

“Ờ nhỉ…” Dì Trần có vẻ hơi thất vọng, như sực nhớ ra điều gì đó, lại rạng rỡ:“Niệm Niệm này, dì nghe Tiểu Nghiêm con đang ở công ty nó hả? Còn ra bản kế hoạch rất tốt nữa!”

“Đúng rồi, kế hoạch của Niệm Niệm rất ổn.” Anh ta gật đầu nhẹ, rồi chêm thêm một câu, “Tiếc là không có chí tiến thủ, nếu không giờ tổ trưởng rồi.”

“Trời ơi, Trần Cẩn Ngôn! Con bé dễ thương thế, mới đi có bao lâu, sếp mà kiểu đó hả?”

“Con đâu có nghiêm với ấy. Đúng không, Thư Niệm Niệm?”

“Khoan đã, hai người đang …” Tôi đơ người, tên… Trần Cẩn Ngôn? Sếp? Công ty? Kế hoạch?

Mẹ ơi!!!

Cuối cùng tôi cũng hiểu sao lúc nãy cảm thấy ta quen quen – cái người đàn ông này… chẳng phải chính là sếp tổng Trần Cẩn Ngôn của tôi sao???

“Nhớ ra rồi hả?” Anh ta ghé sát tai tôi, thì thầm.

Cổ tôi cứng đờ, mắt trợn to – cảm giác như mình là một con ếch bị treo ngược trên cây, đầu óc toàn là “toang rồi toang rồi”.

“Ha ha ha, hai đứa thì thầm gì đó cho dì nghe với?” Dì Trần thấy cảnh đó, đến mức không khép miệng.

Tôi im lặng. Nếu bây giờ có tàu vũ trụ, ơn cho tôi lên cùng.

“Không có gì đâu, Niệm Niệm vừa là không có oán trách gì với sếp như .”

Trần Cẩn Ngôn ngoan vô , không hiểu sao tôi cứ cảm thấy đằng sau nụ ấy là cái gì đó… nguy hiểm.

“Dạ…” Tôi gượng gạo đáp.

“Vậy à~” Dì Trần đầy ẩn ý, “Dù nó có bắt nạt con thì cũng không sao, cứ với dì, dì lo cho!”

Tôi gật đầu đơ cứng, “Dạ…”

Bị dì ép, tôi phải kết WeChat với dì. Vừa add xong, thấy tường nhà tôi trống trơn, dì lại hỏi lại câu cũ:

“Niệm Niệm à, con dễ thương thế, có người chưa?”

Câu hỏi vừa dứt, sau lưng tôi bỗng lạnh toát, vội lắc đầu như trống bỏi: “Chưa… chưa ạ. Con đang mải mê cống hiến cho công việc.”

“Cái gì cơ?!” Dì Trần nghe xong liền tức giận, cầm quả quýt trên bàn ném thẳng vào người con trai ruột của mình: “Trần Cẩn Ngôn! Mày bắt con nhà người ta việc đến mức không có cả trai hả?!”

“Con có đâu.” Trần Cẩn Ngôn ung dung bóc vỏ quýt, “Hơn nữa, con là sếp còn đang thất . Nhân viên như ấy lấy lý do chưa có người để an ủi con thì có gì sai?”

4

Câu đó vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ. Mặt dì Trần đỏ bừng lên vì tức giận: “Con… con cái gì? Con thất á?!”

“Đúng !” Trần Cẩn Ngôn nhét miếng quýt đã bóc vào tay tôi, ánh mắt mang theo tia châm chọc: “Trước khi về nhà, tỏ thất bại. Chưa kịp bắt đầu đã thất rồi!”

Cái đó… không phải đang tôi đấy chứ? Không phải đâu đúng không!!!

Tôi tự lừa mình nhét luôn miếng quýt vào miệng, giả vờ như mình là người ngoài cuộc.

“Cái chuyện gì mà kỳ cục chứ?” Dì Trần thở dài, mặt mũi bực tức. “Con trai tôi tốt thế cơ mà, sao con bé đó lại không thích con hả?”

“Con không biết.” Trần Cẩn Ngôn cầm thêm quả quýt khác, vừa bóc vừa , “Chắc tại bữa cơm con mời không ngon… hoặc cũng có thể do áo con không đủ ấm.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Lần này tôi thật sự bị sặc ch ết!

Trần Cẩn Ngôn, báo luôn số chứng minh thư của tôi đi cho rồi!

“Sao mà bất cẩn ? Có ai giành đâu, từ từ mà ăn.” Anh ta đặt quýt lên bàn, đưa hẳn ly nước cho tôi.

“Không… không cần đâu…” Tôi vừa ho sặc sụa vừa vừa nước mắt giàn giụa, không dám cầm ly nước đưa.

Hu hu hu… chuyện gì đây trời? Đời sau nhất định tôi phải mang mắt đi nhận người!

“Haiz… ngốc nghếch như , không hiểu sao sống đến giờ nữa.”

Chờ tôi đỡ ho, Trần Cẩn Ngôn lại đưa cho tôi một tờ giấy ăn, giọng mang theo vẻ bất lực.

Bữa cơm này ăn mà như mắc nghẹn. Vừa phải đối mặt với dì Trần tươi rói, vừa bị mẹ tôi trưng gương mặt chán ghét, mà đáng sợ nhất vẫn là… sếp tổng đương nhiệm ngồi bên cạnh!

Ch ết tiệt thật!

Giờ mà xin nghỉ việc thì còn kịp không?

Cuối cùng cũng tiễn dì Trần về, tôi lập tức hết cỡ tiễn bà ra cửa. Vừa quay đầu lại thì thấy Trần Cẩn Ngôn vẫn ngồi trên sofa bóc quýt, tôi đơ người:

“Anh vẫn chưa về à?”

Anh ta nhướng mày, thảy quả quýt trong tay cho tôi, vẻ mặt đầy ý : “Lúc ăn cơm em không nghe thấy à? Mẹ em với mẹ đi du lịch, mẹ không yên tâm để ở nhà một mình, nên nhờ em chăm sóc đấy.”

Tôi muốn tung một tràng dấu hỏi thật to.

Có đoạn đó thật sao?!

“Không nghe à?” Trần Cẩn Ngôn nhướng mày, duỗi dài đôi chân, vẻ mặt ung dung: “Không nghe cũng vô dụng rồi, họ lên máy bay cả rồi. Thư Niệm Niệm, thời gian này nhờ em chăm sóc nhé~”

Tôi: Một thiếu nữ xinh đẹp đang muốn khóc trong nhà vệ sinh.

Mẹ ơi, sao mẹ yên tâm để con ở cùng một người đàn ông độc thân như thế chứ?

Không sợ con mẹ… thịt người ta à?

“Thư Niệm Niệm.”

“Hửm?” Đang khóc thầm trong lòng, tôi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt đẹp mê hồn của ta.

“Ha~” Trần Cẩn Ngôn bật , xoa đầu tôi, rồi đưa cho tôi một phong bao đỏ dày cộp, “Tiền ăn uống.”

“Vâng…”

Tôi vừa khóc vừa nhận, không phải vì mê trai… mà là… tiền nhiều quá chịu không nổi!!!

5

Chăm sóc Trần Cẩn Ngôn?

Tôi á? Một đứa lười như heo, chẳng biết nấu nướng? Đừng mơ!

Từ sau bữa trưa, tôi chui vào phòng khóa trái, không ra ngoài một bước.

Đừng hỏi tôi có đói không, tôi đói đấy – xấu hổ hơn nên không dám ra.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa khiến tôi đang cày phim giật mình: “Làm gì đấy?”

“Ra ăn cơm.”

Giọng dịu dàng truyền tới khiến tôi sờ bụng mình, rồi nhớ tới cảnh ngượng ngùng ban trưa. Sau vài giây giằng co nội tâm, cuối cùng tôi vẫn mở cửa.

“Phì…”

Nhìn mái tóc rối bù của tôi, Trần Cẩn Ngôn lại .

Tôi muốn trốn.

“Thôi, không nữa.” Anh kéo tay tôi, “Em vừa từ chối xong mà đã sợ rồi? Can đảm lúc trước đâu rồi?”

Dứt lời, kéo tôi ra phòng khách. Căn phòng tràn ngập mùi thơm ngào ngạt, ba món ăn bày sẵn trên bàn – toàn là món tôi thích!

Anh ấn tôi ngồi xuống ghế, gắp cho tôi cái đùi gà.

Tôi không biết gì, chỉ biết cúi đầu ăn.

Nhưng mà thật – tay nghề nấu ăn của Trần Cẩn Ngôn đúng là siêu đỉnh!

“Ngon không?”

“Ngon!” Ngon hơn mẹ tôi nấu cả trăm lần!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...