“OK.” Anh tắt máy, mở cửa xe bước xuống. Làn gió lạnh ập vào khiến tôi rùng mình một cái.
“Rét thật…” Tôi nghiến răng chịu đựng, chẳng muốn xuống xe tí nào, vẫn phải tháo dây an toàn, chuẩn bị chiến đấu với cơn gió mùa đông.
“Bên ngoài gió to, áo em mỏng quá, mặc áo đi.”
Vừa bước xuống xe, Trần Cẩn Ngôn đã đưa cho tôi một chiếc áo khoác màu đen.
Tôi ngẩn ra, ngẩng đầu trong bộ vest vẫn chỉn chu, hơi bối rối.
“Sao còn ngây ra thế? Lạnh lắm đúng không?” Anh mỉm , nhét áo về phía tôi thêm lần nữa.
Tôi chớp mắt, không nhận: “Anh không lạnh sao?”
“Không sao,” Anh khẽ thở dài, trực tiếp khoác áo lên người tôi, như không: “Em cũng biết mà, đàn ông mặc vest bên trong nhiều lớp lắm, một cái áo khoác này với không đáng gì đâu.”
“Ừm…” Tôi lí nhí đáp, cúi đầu mặc áo.
Không biết có phải ảo giác không, vừa khoác lên người, tôi có cảm giác như chính Trần Cẩn Ngôn ôm lấy – toàn thân ấm lên, mũi cũng ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người .
“Phì… Thư Niệm Niệm, em viết bản kế hoạch thì rõ tốt, sao lại mặc cái áo cũng không xong ?”
Đúng lúc tôi đang loay hoay với cái áo, giọng dịu dàng của Trần Cẩn Ngôn vang lên bên tai. Bàn tay xương xương của xuất hiện trước mắt, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho tôi, rồi nhạt: “Đi thôi.”
Tôi bóng lưng cao ráo, vai rộng eo thon của , đầu óc hỗn loạn.
Tuy chưa từng ai, tôi biết rất rõ, những hành vừa rồi… đâu giống quan hệ sếp – nhân viên?
Chẳng lẽ là… quy tắc ngầm?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi suýt chút nữa hoảng loạn thật sự.
Ch ết rồi ch ết rồi, tôi tuy mê trai không phải ngu trai, nếu ta thực sự muốn “quy tắc ngầm” tôi, liệu tôi có đập đầu chó của ta không?
Không phải chứ? Anh ta gu kỳ hả? Ngoài kia bao nhiêu mỹ nữ không chọn, lại nhắm đúng tôi – một người chẳng có vóc dáng lẫn nhan sắc?
“Thư Niệm Niệm?”
Thấy tôi mãi chưa đi theo, Trần Cẩn Ngôn quay đầu lại khó hiểu gọi.
“Không… không sao…” Tôi nuốt nước bọt, lật đật đuổi theo.
Anh thấy tôi như con nhím xù lông thì hơi nhướng mày, ánh mắt có chút suy nghĩ, không gì thêm.
Tôi cứ thế lẽo đẽo đi sau vào nhà hàng.
Điều bất ngờ là không chọn phòng riêng, mà chỉ ngồi ở một góc yên tĩnh ngoài sảnh.
Cũng tốt thôi, nam nữ độc thân ở riêng với nhau, tôi vẫn hơi sợ.
“Muốn ăn gì? Em gọi đi, mời.”
Anh đẩy thực đơn sang cho tôi, tiện tay rót cho tôi ly nước ấm.
“Cảm ơn ạ…”
Tôi liếc menu, chưa thấy tên món ăn đã thấy giá khiến mình muốn té ghế, liền đặt nhẹ menu xuống rồi kính cẩn đẩy lại: “Sếp gọi đi ạ, em chưa từng ăn ở đây nên không biết món nào ngon.”
Nói xong, tôi khẽ uống ngụm nước, cơ thể rét run bỗng sưởi ấm.
“Lạnh à?”
Anh bật , lại rót thêm nước cho tôi.
“Ừm…” Tôi không biết gì, chỉ đành cúi gằm mặt mặt bàn.
“Có kiêng món gì không?”
Anh chẳng để ý thái độ tôi, sau khi nhận cái lắc đầu, liền gọi nhân viên phục vụ đến và gọi món.
Tôi vẫn không dám ngẩng đầu , mắt cứ len lén liếc sang.
“Thư Niệm Niệm.”
Đến rồi đến rồi… nghe câu đó mà tim tôi đập mạnh, cảm giác như học sinh bị gọi lên bảng.
“Có… có em!” Tôi khẽ siết chặt ly trà, căng thẳng chờ lời tiếp theo.
“Làm nhé.”
“Khụ khụ khụ khụ!!!”
Tôi suýt sặc nước trà.
“Không sao chứ?” Anh định đứng dậy bước đến.
“Không… không sao…” Tôi vội xua tay.
“Sao lại bất cẩn thế?”
Anh nhíu mày khuôn mặt đỏ bừng của tôi, đưa cho tôi chiếc khăn tay trắng tinh.
“Cảm ơn…” Tôi cầm lấy lau miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, bỗng thấy chiếc khăn tay trong tay như củ khoai nóng – vứt thì ngại mà cầm thì run.
“Nhát gan.” Trần Cẩn Ngôn như thấu suy nghĩ của tôi, khẽ nhếch môi: “Làm … không à?”
Tôi: “!!!”
Anh có thể đừng mấy câu sốc như không?
“Tại sao chứ? Em với đâu có quen thân gì, sao lại muốn em ?”
Tôi thật sự bị suy nghĩ của cho rối não.
“Không quen?”
Anh nhướng mày, nhấp một ngụm trà: “Cũng đúng. Ngay cả là sếp của em mà em cũng không nhận ra.”
Tôi: “…”
“Nhưng… không cần phải kiểu đó chứ?”
“Đùa em?”
Trần Cẩn Ngôn tôi, giọng điềm tĩnh mà nghiêm túc: “Em nghĩ đang sao?”
Tôi bị ánh mắt đó cho nghẹn lời, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
May mà nhân viên phục vụ bước vào vỡ sự im lặng, từng đĩa món ăn hấp dẫn bày ra, nước miếng tôi sắp chảy tới nơi.
“Haizz…”
Tôi vẫn chưa dám gắp đũa thì nghe Trần Cẩn Ngôn thở dài.
“Thôi ăn đi.”
Anh gắp cho tôi miếng ếch, giọng có chút hụt hẫng: “Anh coi như là… thất rồi nhỉ?”
Tôi: “…”
Thấy tôi vẫn chưa đũa, bật : “Ngẩn ra gì? Ăn đi, lát nữa đưa em về.”
“Vâng.” Tôi vội vàng bắt đầu ăn.
Thay vì xấu hổ, thà ăn đã rồi tính tiếp.
Nhưng suốt bữa, tôi luôn để ý – lại phát hiện Trần Cẩn Ngôn chẳng ăn bao nhiêu.
Anh không đói à?
Tôi không dám hỏi, ăn xong cũng chẳng thêm gì, thái độ như xa cách hơn, cứ như lời lúc trước chỉ là tôi tưởng tượng ra .
Cứ thế, đưa tôi về đến tận dưới nhà.
“À… cảm ơn áo của .”
Trước khi xuống xe, tôi lấy hết can đảm đưa lại áo khoác.
Trần Cẩn Ngôn tôi một lúc mới : “Em cứ mặc đi, trời lạnh hơn rồi. Sau này rảnh thì trả.”
Tôi gật đầu nhẹ, thở phào – có vẻ công việc tôi vẫn còn, sếp không tức giận đến mức đuổi việc tôi.
“Về nhanh đi, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi.”
Giọng vẫn dịu dàng. Nếu không phải vì tôi biết mình và không cùng thế giới, chắc tôi đã phải lòng mất rồi.
Ai bảo lại cuốn hút đến thế?
“Vâng.” Tôi đáp nhỏ, mở cửa xe, bước đi.
“Thư Niệm Niệm.”
Chưa mấy bước, giọng lại vang lên. Quay đầu lại, thấy Trần Cẩn Ngôn đang dựa người vào xe, tôi chăm .
“Chúc em năm mới vui vẻ.”
“Anh cũng .”
Tôi khẽ đáp rồi quay người đi vào nhà.
Sau tiệc tất niên là kỳ nghỉ Tết dài. Khi thu dọn đồ về quê, tôi cũng dần quên đi toàn bộ chuyện tối hôm ấy.
3.
“Niệm Niệm! Con về nhà không thể đi à? Suốt ngày như cá khô nằm ườn trên sofa, chẳng lo kiếm người gì cả. Con xem, con về nhà gì hả?!”
Bên tai liên tục vang lên âm thanh thân thương đến từ mẹ tôi. Tôi bình tĩnh nhét thêm miếng khoai tây chiên vào miệng, giả vờ không nghe thấy gì.
Thôi thì, về nhà không phải để nghe mắng thì còn là gì nữa?
Mới về thì là bảo bối, ở hai ngày thành cỏ, lâu hơn chút nữa là rác rưởi.
Xin lỗi, tôi đã chính thức lên chức… rác.
“Thư Niệm Niệm!” Không thấy tôi trả lời, mẹ tôi nổi trận lôi đình, hùng hổ đẩy cửa phòng tôi ra: “Mẹ đang chuyện với con đấy! Con không nghe thấy à?!”
Tôi xoa xoa lỗ tai, uể oải trả lời: “Xin lỗi mẹ quý, con bây giờ là… một đống rác biết đi.”
Bà Lưu nhà tôi rõ ràng không nghĩ tôi sẽ trả lời kiểu đó, đứng sững người một hồi, chỉ tôi run run tay một lúc lâu… rồi cuối cùng tôi bị tống ra ngoài vứt rác cùng với đống rác thật.
“Haiz~ Không ngờ đời tôi đến trung niên lại có cơ hội trải nghiệm cảm giác vô gia cư như thế này.”
Tôi xách túi rác đi xuống dưới nhà, miệng vừa than thở vừa lết xuống từng bậc thang.
“Thư Niệm Niệm?”
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai tôi.
“Ừm?”
Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, khoác trên người chiếc áo măng-tô nâu nhạt, dáng áo cắt may gọn gàng tôn lên vòng eo hoàn hảo của ta, toát ra khí chất quyến rũ mê hoặc.
Ấy mà mái tóc lại rũ nhẹ xuống, ánh mắt dịu dàng, khoé môi mang theo nụ – giống như một cậu trai nhà bên ngoan ngoãn vô .
Tại sao ta có thể dung hoà sự “vô ” và “quyến rũ” trong cùng một người chứ?
Tôi chớp mắt. Không hiểu sao tôi lại thấy ta quen quen, không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Tôi đành hỏi lại: “Tôi là Thư Niệm Niệm, còn là…?”
“Em không nhớ sao?” Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ờ… tôi không giỏi nhận mặt người cho lắm…”
Niềm vui của người mù mặt là không biết mình đã mất mặt bao nhiêu lần.
“Thế à?” Nghe , ta bật , lại , “Chỉ cần không phải cố lơ là .”
Anh tôi nghẹn họng, còn đang định đáp lại thì ta đã hỏi tiếp:
“Em đang gì ở đây ?”
“Vứt rác.” Tôi giơ túi rác lên, rồi mới sực nhớ ra mình đang mặc bộ đồ ngủ lông xù màu hồng…
Ch ết tiệt! Biết ngoài này có trai đẹp thì tôi đã thay đồ rồi!
Tuy tôi không dám mơ cưới trai đẹp, ít ra tôi cũng là một mà!!!
“Dễ thương đấy.”
Có vẻ như ta đoán tôi đang nghĩ gì, vừa vừa xoa đầu tôi, sau đó còn tiện tay lấy luôn túi rác của tôi: “Đi thôi, đi vứt rác cùng em.”
“Cái đó… không cần đâu?” Tôi định giành lại túi rác, ta chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, lập tức đưa túi rác lên tầm cao mà tôi không với tới.
Chắc túi rác này đời nó cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày người ta tranh nhau cướp lấy như .
“Đi nào.”
Bạn thấy sao?