Xác của Thẩm Chi đổ sụp xuống sàn, máu từ cổ họng phun ra từng đợt, thấm ướt cả nền nhà..
Cô ta trừng mắt tôi không chớp… khóe môi lại cong lên thành một nụ kỳ dị..
Dòng chữ bay nổ tung:.
【Trời đất ơi! Phản sát thành công! Lạc Tiêu Tiêu quá đỉnh rồi!!!】.
【Khoan khoan… sao Thẩm Chi lại ? Có gì đó rất sai…】.
Tôi lảo đảo lùi lại vài bước, thì—.
Từ cuối hành lang, vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo, đều đặn..
“Tiêu Tiêu… Quả nhiên, mày không khiến tao thất vọng.”.
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ bước ra, tay kéo lê chiếc rìu nặng trĩu trên nền xi măng, phát ra âm thanh rợn người như kim loại cào vào linh hồn..
Dưới ánh trăng hắt từ cửa sổ hành lang, tôi lần đầu tiên rõ gương mặt bà ta..
Bà ta… có đến bảy phần giống Thẩm Chi..
“Con tao vẫn luôn muốn tự tay mày. Nó như thế… mới có trò vui.”.
Bà ta nhấc rìu lên, giọng lạnh như băng:.
“Đáng tiếc… nó chơi quá tay, hỏng mất rồi.”.
Thì ra là ..
Thì ra — cái lần trọng sinh đầu tiên, Thẩm Chi liều mình chắn rìu cứu tôi,.
không phải vì cứu — mà là vì không muốn “con mồi” chết trong tay kẻ khác..
Cô ta muốn tự tay tôi..
Dòng chữ bay như bão tố tràn qua:.
【Làm ơn đi!!! Sát nhân là mẹ ruột của Thẩm Chi?! Quá điên rồ!!】.
【Không lạ gì nữa, bảo sao Thẩm Chi là “người sống sót duy nhất” trong vụ thảm sát ký túc.】.
【Chấn não! Nhưng Lạc Tiêu Tiêu sao đoán Thẩm Chi có vấn đề?! Tôi sắp rụng tim rồi!】.
Thật ra….
Tôi cũng từng bị đánh lạc hướng..
Bởi những dòng chữ bay, bởi những giả thiết “có vẻ hợp lý”..
Tôi luôn tin rằng:.
Nếu tôi là một trong hai nạn nhân của “vụ người ký túc xá”, thì người còn lại phải là Trần Lâm hoặc Thẩm Chi..
Cho đến khi….
Tôi nhớ lại một dòng chữ bay rất nhỏ, rất vụt qua, chỉ một điều:.
“Có hai nạn nhân.”.
Đã xác nhận tôi là một người..
Vậy người còn lại là ai?.
Không thể là Trần Lâm, ta là Trần Sương — đã bị vạch mặt..
Cũng không thể là Thẩm Chi — vì ta chưa từng có ý định trốn khỏi cái chết..
Vậy còn ai?.
Lâm Du Du..
Khi tôi lần đầu tỉnh lại, có một người đã không lên tiếng, không phản ứng — chỉ quay lưng lại, nằm im dưới chăn..
Tôi từng tưởng đó là cùng phòng đang ngủ. Nhưng….
Nếu cái xác trên giường ấy — chính là Lâm Du Du?.
Nếu vết máu dưới sàn — là của ấy?.
Nếu ấy đã chết — trước cả khi tôi tỉnh dậy?.
Càng nghĩ, mọi chi tiết càng rõ ràng..
Lần cuối cùng tôi xác nhận Lâm Du Du còn sống là khi nào?.
Tôi… chưa bao giờ rõ mặt ấy trong mỗi lần tỉnh lại..
Cái xác kéo chăn lên, quay mặt vào tường — đó không phải trùng hợp..
Mà là sắp đặt..
Lừa tôi..
Và rồi, câu của Thẩm Chi khiến tôi tỉnh ngộ:.
“Dù gặp sát nhân, ta cũng chỉ là một người phụ nữ — hai chúng ta vẫn có cơ hội sống sót.”.
Tôi chưa từng gì cả..
Tôi chạy ra khỏi phòng gần như ngay khi tỉnh dậy..
Cô ta biết sát nhân là nữ — bằng cách nào?.
Trừ phi… ta biết rõ..
Vì sát nhân — chính là mẹ ruột của ta..
Cả Trần Sương, cả Thẩm Chi — đều đang đóng vai “người cứu”, chỉ để tôi đúng lúc..
Dòng chữ bay gần như phát nổ:.
【Khúc này quá đỉnh!!! Lạc Tiêu Tiêu thông minh thật sự!】.
【Đây là nữ phụ pháo hôi á? Tôi tuyên bố: KHÔNG THỂ!! Phải là nữ chính!】.
【Cơ mà… còn bà sát nhân nữa kìa. Tiêu Tiêu có cửa thắng không…?】.
Bà ta — sát nhân máu lạnh người hàng loạt, gầm lên một tiếng..
Nhặt lấy chiếc rìu đẫm máu từ tay con mình, tôi như ban xuống bản án tử..
“Việc con tao thất bại… để tao thay nó kết thúc.”.
Rìu sáng lên dưới trăng, lao thẳng về phía tôi..
Trong khoảnh khắc sống còn ấy, tôi chộp lấy ống kim tiêm do Trần Sương đánh rơi — và cắm thẳng vào bắp chân bà ta..
“Á—!!”.
Bà ta gào lên, khựng lại vì đau..
Tôi lăn người né khỏi đường rìu, đầu lại va mạnh vào tường, mắt nổ đom đóm..
“Con khốn!”.
Bà ta túm tóc tôi, lôi tôi lên như món đồ chơi, hơi thở tanh hôi phả sát cổ..
“Tao sẽ ngâm mắt mày trong formalin, để mày vĩnh viễn phải thấy ác mộng này.”.
Dòng chữ bay thành từng mảng máu đỏ:.
【Cứu mạng!!! Tôi không dám xem nữa rồi!!!】.
Da đầu tôi như bị xé rách..
Tôi gồng tay, móng tay cắm sâu vào cổ tay bà ta..
Bà ta điên loạn, rồi vung cán rìu lên, đập mạnh vào xương quai xanh của tôi..
Rắc!.
Bạn thấy sao?