Nửa đêm mười hai giờ, cùng phòng lay tôi tỉnh dậy..
Giọng ấy đầy sợ hãi..
“Tiêu Tiêu, đừng lên tiếng… trong ký túc xá có kẻ người.”.
Tôi căng thẳng đảo mắt khắp phòng, chẳng thấy ai khả nghi..
Phòng ký túc chật chội thế này, căn bản không có chỗ nào để trốn người cả..
Tôi bắt đầu thấy phiền, bèn đẩy ấy ra một cái..
“Giữa đêm khuya mà kiểu này vui lắm sao?”.
Thế ngay giây tiếp theo, vài dòng chữ bay lướt qua trước mắt tôi..
【Đừng phát ra tiếng! Kẻ người trong phòng sắp phát hiện ra là bọn họ đã tỉnh rồi!】.
【Lạc Tiêu Tiêu có thể dùng não một chút không? Không nhận ra người đang nằm trên giường kia căn bản không phải cùng phòng của ấy à?】.
【Thật hết nổi, nhắc nhở rõ ràng mà Lạc Tiêu Tiêu vẫn ngu ngốc thế .】.
…….
Nhìn những dòng chữ đang lướt qua trước mắt, tôi sững người..
Sắc mặt Thẩm Chi bỗng tái nhợt..
Chẳng lẽ… mấy câu trên màn hình là thật?.
Tôi cứng đờ quay đầu, về phía giường của các cùng phòng còn lại..
Trong ký túc xá có tổng cộng bốn chiếc giường..
Tôi và Thẩm Chi ngủ giường cạnh nhau, bình thường đầu còn gần sát nhau nên ấy dễ dàng chạm vào tôi mà chẳng tiếng gì..
Đối diện là hai chiếc giường của Lâm Du Du và Trần Lâm..
Cả hai đều quay lưng về phía chúng tôi, đắp chăn kín mít, không rõ thân người là ai..
Căn phòng gần như tối om..
Đột nhiên, một giọng lạnh lẽo vang lên..
“Các … nửa đêm không ngủ, đang gì ?”.
Giọng khàn thấp, ép cực nhỏ, không thể phân biệt là nam hay nữ..
Nghe đến đây, tim tôi đột nhiên thắt lại..
Đó hoàn toàn không phải là giọng của Lâm Du Du hay Trần Lâm..
Cả người tôi căng cứng, từng sợi tóc như dựng đứng cả lên..
Có lẽ… đây là bản năng sợ hãi nguyên thủy nhất khi con người đối mặt với nguy hiểm..
Tôi cố gắng khống chế giọng run rẩy, giả vờ bình tĩnh..
“Không có gì đâu, tôi tự nhiên buồn đi vệ sinh, gọi Thẩm Chi đi cùng thôi.”.
“Cậu ngủ tiếp đi nhé, mai còn có tiết học.”.
Tôi dán mắt vào hai cái bóng mờ mờ kia, cố phân biệt xem rốt cuộc ai mới là tên sát nhân..
Chỉ thấy cái bóng trên giường Lâm Du Du đậy, kéo chăn lên một chút..
Sau đó lại bất , như thể đã ngủ say..
Trước mắt tôi lại hiện lên một loạt dòng chữ bay..
【Ể? Cái Lạc Tiêu Tiêu này tự nhiên thông minh đột xuất thế?】.
【Phản ứng nhanh đấy, biết cách đánh lạc hướng tên sát nhân, cũng coi như có đầu óc.】.
【Nhưng mà theo cốt truyện gốc thì bọn họ đều phải chết mà, không chết thì sao mở vụ án, nhân vật chính sao án nữa?】.
Tôi run đến mức muốn ngã quỵ, vẫn cố gắng trèo xuống giường với tốc độ nhanh nhất..
Trong phòng im phăng phắc..
Thẩm Chi lẽo đẽo theo sau tôi, tiếng răng ấy va lập cập mà tôi còn nghe rõ..
Tôi không dám quay đầu, chỉ dám bước từng bước chậm rãi về phía cửa..
Những dòng chữ bay lại tiếp tục hiện ra..
【Thật ra thì Lạc Tiêu Tiêu đang cố gắng cứu mình đó, chỉ tiếc là đã quá muộn…】.
【Tôi không dám xem tiếp nữa, cảnh báo máu me sắp tới rồi…】.
【Lạc Tiêu Tiêu thì có gì đáng thương chứ? Nếu không phải ta lên tiếng khiến tên sát nhân phát hiện, đâu có ai chết!】.
【Đúng ! Cô ta chết thì thôi đi, còn kéo theo cả cùng phòng chết theo nữa, đúng là ngu không chịu nổi!】.
Tôi những dòng chữ nhấp nháy đó, lạnh buốt cả sống lưng..
Quả nhiên, còn chưa kịp mở cửa ký túc xá, sau lưng tôi đã vang lên tiếng bước chân..
Trong tiếng bước chân còn kèm theo một tiếng lạnh như băng..
Tôi hoảng loạn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người mờ mờ..
Trong tay hắn… cầm một cây rìu khổng lồ..
Ngay khoảnh khắc tôi vừa quay đầu lại, lưỡi rìu đã bổ thẳng xuống chỗ tôi và Thẩm Chi..
Ánh trăng chiếu lên lưỡi rìu, ánh lên một màu máu đỏ lòm..
Từng giọt máu tươi nhỏ xuống, tiếng rơi xuống đất vang lên như bị phóng đại gấp trăm lần..
Chân tôi mềm nhũn, gần như không cử , chỉ biết trơ mắt lưỡi rìu bổ về phía mình..
“Tiêu Tiêu, chạy mau——”.
Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Chi đột ngột đẩy tôi ra, dùng thân mình chắn trước mặt tên sát nhân..
Cô ấy giật mạnh cánh cửa, đẩy tôi lao ra khỏi phòng..
Phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết của ấy, xen lẫn tiếng gằn ghê rợn của kẻ người..
Tôi cố nuốt nghẹn nơi cổ họng, vùng chạy ra ngoài..
Bạn thấy sao?