Cô ta cuộn tròn người lại ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng nỉ non: "Ngứa quá, có thứ gì đó cứ bò mãi.”
Ôn Thao đi lên đỡ ta dậy, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ta hoảng sợ không thôi, tay thì không ngừng sờ soạng trên người.
“Trên người em có cái gì đó đang bò, em rất sợ.”
Ôn Thao lập tức kiểm tra giúp ta, kiểm tra khắp người cũng không thấy có gì.
Anh ta : "Trên người em không có gì cả.”
Mạnh Thanh Tư càng lúc càng kích , hét to: "Có! Chúng ở trên người em, mau đuổi chúng đi.”
Ôn Thao lại kiểm tra một lần nữa vẫn không thu hoạch gì.
Hít chướng khí cho tâm trạng của ta có chút phiền não nên giọng điệu khi chuyện cũng có chút không kiên nhẫn.
“Đã không có, nếu em không tin thì tự mình tìm xem!”
Lúc này Mạnh Thanh Tư mới cúi đầu cởi quần áo.
Cô ta vươn tay, lấy tay quơ quơ trước mắt.
Càng quơ thì biểu cảm trên mặt càng trở nên hoảng sợ.
Cô ta hoảng hốt hét lớn: "Hình như em không thấy gì cả, sao có thể như ? Em không thấy gì hết!”
Cô ta hét lên rồi bắt đầu đưa tay bắt lấy Ôn Thao.
Nhưng cho dù có quơ bao nhiêu lần cũng không bắt .
Nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến ta hoảng hốt, bước đi càng loạn hơn.
Ôn Thao muốn kéo ta đầu nặng đến mức ta ngã xuống đất, chỉ có thể Mạnh Thanh Tư đi xa.
Kiếp trước, chính là vào lúc này, tôi không để ý đến sự phản đối của ta mà mạnh mẽ lôi ta đi về con đường cũ nên mới nhặt về một cái mạng nhỏ.
Nhưng không ngờ ta lại lấy oán trả ơn, lấy mạng tôi.
Nếu ta muốn ở bên Mạnh Thanh Tư như thì tôi sẽ cho ta toại nguyện.
Đang lúc tôi chuẩn bị xoay người rời khỏi khu rừng chướng khí này thì Tần Dã vẫn đi ở phía trước, thấy chúng tôi vẫn không đuổi kịp thì quay trở lại.
“Các người ở đây lề mề gì, Mạnh Thanh Tư đâu?”
10
Ngay cả Ôn Thao cũng không rõ, tôi thay ta trả lời: "Cậu ta trên người mình có thứ gì đó đang bò nên chạy mất rồi.”
Tần Dã nhíu mày : "Chạy loạn ở nơi này, cậu ta muốn chết sao?”
Nói xong, cậu ta lại chỉ vào Ôn Thao, hỏi tôi: "Anh ta bị gì ?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ cái gì mình cũng không biết.
“Cậu lại đây đỡ ta đi cùng đi, phía trước cách đó không xa sẽ không có sương mù, đi ra ngoài trước rồi sau." Cậu ta ra lệnh cho tôi.
Không thể không , mấy tên côn đồ không có văn hóa thật đáng sợ!
Ngay cả chướng khí cũng không biết mà còn tưởng rằng đó là sương mù bình thường.
Nhưng cũng không thể không cảm thán tố chất thân thể của Tần Dã rất tốt, trong chướng khí này mà cậu ta không bị ảnh hưởng chút nào.
Tôi xách Ôn Thao lên giống như vác chó chết.
Tôi mang theo ta đi về phía trước theo Tần Dã, đi chưa bao lâu thì chướng khí xung quanh đã bắt đầu bớt đi.
Tần Dã xoa huyệt thái dương, hỏi: "Chúng ta đã đi lâu như mà sao còn chưa phát hiện bột khoáng màu?"
Bây giờ người có thể chuyện, ngoại trừ ta thì chính là tôi.
Tôi : "Không biết.”
“Mạnh Thanh Tư không vị trí cụ thể cho cậu sao?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ta chỉ vào Ôn Thao : "Cậu đánh thức ta cho tôi.”
Cái này tôi cầu còn không .
Tôi trực tiếp ném Ôn Thao xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu tát vào mặt ta liên tục.
Tần Dã bảo tôi đánh thức ta không phải dùng cách gì.
Có cách nào nhanh hơn tát không?
Tôi nghĩ là không.
Điều Ôn Thao tự hào nhất chính là gương mặt này của ta, bình thường ta bảo vệ nó rất kỹ.
Theo tiếng tát giòn tan vang lên từ bàn tay, tôi không ngừng phát tiết sự tức giận trong lòng.
Rất nhanh sau đó, mặt Ôn Thao đã trở nên vừa đỏ vừa sưng.
Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của ta, tôi biết, ta đã bắt đầu khôi phục ý thức.
Vì thế không nhịn mà tăng sức mạnh lên.
Theo hai cái tát nặng nề đi xuống, ta hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tôi đứng lên, với Tần Dã: "Tôi đã cố hết sức, đợi lát nữa nếu ấy còn chưa tỉnh thì tôi sẽ tiếp tục.”
Trong mắt Tần Dã hiện lên sự kinh ngạc rất nhanh sau đó đã khôi phục như thường.
Đợi chừng mười phút, Ôn Thao còn chưa tỉnh.
Tuy rằng tay của tôi có chút đau so với chuyện tát ta thì tôi có thể nhịn một chút đau đớn này.
Bàn tay của tôi vừa tới gần Ôn Thao thì ta đã đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
Không biết là do bị đau nên tỉnh, hay là bị dọa tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, ta chật vật đưa tay sờ mặt mình, vừa đụng tới thì đã bị đau đến nhe răng trợn mắt.
Thấy ta tỉnh lại, Tần Dã kéo ta lên khỏi mặt đất, : "Mạnh Thanh Tư chạy đi đâu rồi? Cậu ta cậu ta biết nơi có bột màu khoáng vật là gạt tôi đúng không? Hay hai người muốn giữ lại cho riêng mình?”
Tần Dã xong, lập tức kề con dao nhỏ của mình lên cổ Ôn Thao.
11
Ôn Thao cuống cuồng lắc đầu, : "Tôi không biết, em ấy chưa từng với tôi, em ấy chỉ bột màu khoáng vật ở sâu trong núi Ai Lao, chứ không còn gì nữa.”
Tần Dã hất ta ra.
“Nếu mấy người dám giỡn tôi, thì mấy người chết chắc!”
Ôn Thao che gương mặt sưng đỏ của mình, giải thích: "Chẳng biết bây giờ Thanh Tư đang ở đâu, tôi còn sốt ruột hơn cậu đấy.”
Nói xong, ta về phía tôi.
Sau khi đến gần tôi, hoàn toàn không còn dáng vẻ cúi đầu như khi ở trước mặt Tần Dã nữa.
Mà bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, hỏi: "Vết thương trên mặt , là em đánh?”
Tôi ra hiệu cho ta Tần Dã, : "Cậu ta bảo tôi đánh thức .”
Anh ta ngượng ngùng Tần Dã, sau đó lại hỏi tôi: "Rốt cuộc Thanh Tư đã đi đâu rồi? Vì sao em không đợi tìm ấy rồi rồi cùng tới.”
Tôi cảm thấy ghê tởm đến phát ói, lúc ấy ở trong rừng chướng khí nên nhân cơ hội bẻ gãy cổ ta mới đúng.
"Lúc đó tôi ở phía sau các , căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cậu ta đột nhiên chạy đi, vừa ngã xuống thì Tần Dã đã tới, cậu ta bảo tôi đưa ra trước." Tôi xong, lại ra hiệu cho ta về phía Tần Dã.
Làm ra vẻ giống như ta có thể đi đến hỏi Tần Dã để xác minh.
Cũng không ngờ Ôn Thao càng ngày càng quá khích, không dám tức giận với Tần Dã mà trút giận lên người tôi.
Bạn thấy sao?